Trong suy nghĩ của An Hạ, Ny Ny thật sự là một bé đáng yêu ngoan ngoãn, lại rất lễ phép với người lớn, ngay chính bản thân An Hạ cũng rất thích Ny Ny, cô đã luôn ước có một cô em gái như vậy. Đáng tiếc, điều mà bà từng dạy An Hạ lại quên mất, đó chính là "Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong"
Buổi sáng trong phòng An Hạ vừa từ toilet trở ra, ngay ở cửa cô nhìn thấy Ny Ny đứng trước tủ trưng bày huy chương và cúp của Điếu Trạch Nghiễn. Ny Ny cầm chiếc cúp bằng thủy tinh đặc trong tay, xăm soi kỹ lưỡng, nét mặt ngây ngô được thay bằng sự chán ghét khó chịu, bỗng đưa chiếc cúp ra phía trước buông tay ra, chiếc cúp rơi xuống đất vỡ mẻ mấy góc.
An Hạ kinh ngạc không dám tin cô bé nhìn như một thiên sứ lại có hành động như một ác quỷ, huy chương và cúp của Điếu Trạch Nghiễn được An Hạ quý như châu báu, đặt vào tủ không dám lấy ra xem vì sợ bám bẩn. Vậy mà...
"Em làm cái gì vậy?" An Hạ tức giận không kiềm được cảm xúc quát lớn vội chạy đến.
Ny Ny bĩu môi, dùng ánh mắt khinh thường nhìn An Hạ, kênh kiệu đáp: "Lỡ tay"
An Hạ vô cùng sốc, thái độ Ny Ny không có mặt người khác liền không xem cô ra gì, một đứa trẻ bảy tám tuổi lại có thể cư xử xấu xa, không muốn cũng phải nghi ngờ Ny Ny chính là cô tiểu thư được cưng chiều mới trở nên xấu tính.
Cô ngồi xuống nhặt cúp lên, thu dọn những miếng thủy tinh nhỏ bị vỡ ra, nước mắt cô chảy ra, vừa tức giận vừa ấm ức trong lòng.
Nghe An Hạ lớn tiếng, Điếu Trạch Nghiễn mở cửa đi vào hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Thấy Điếu Trạch Nghiễn, Ny Ny lập tức bày ra bộ dạng hối lỗi: "Lúc nãy em cầm xem, chị An Hạ đột nhiên quát lớn làm em giật mình nên em lỡ tay làm rơi"
Điếu Trạch Nghiễn đến chổ An Hạ kéo cô đứng dậy, mặt mũi cô đỏ hoe khóc không ngừng, anh bỗng quay sang mắng Ny Ny: "Sau này đừng có tùy tiện vào phòng của người khác nữa"
Ny Ny bật khóc nức nở, nói với biểu cảm uất ức: "Em đâu có cố ý sao anh lại la em, là bác bảo em lên gọi chị ấy, em chỉ xem một chút, chị ấy lớn tiếng trước mà"
An Hạ không còn lời nào để nói lên sự tráo trở của Ny Ny, trên gương mặt cô thể hiện rõ sự thất vọng.
Điếu Trạch Nghiễn lau nước mắt trên mặt An Hạ an ủi: "Không sao, lần sau sẽ mang về cái khác cho cậu"
Anh lấy cúp khỏi tay An Hạ, đặt nằm nghiêng trong tủ để khỏi nhìn thấy, trút những miếng thủy tinh vỡ từ tay cô sang tay anh mang bỏ vào giấy gói lại mang đi vứt, quay đi quay lại thấy Ny Ny vẫn đứng yên thút thít, Điếu Trạch Nghiễn lên giọng quát: "Còn không ra ngoài!"
Ny Ny giận dỗi bỏ đi, từng bước chân giậm mạnh xuống sàn.
"Đi thôi" Điếu Trạch Nghiễn khoác vai đẩy An Hạ đi xuống lầu.
Ở dưới nhà, Ny Ny khóc lóc kể lể với mẹ Điếu Trạch Nghiễn, nói rằng bị mắng oan ức, bà không biết rõ thật