Điếu Trạch Nghiễn nắm tay An Hạ ngủ một giấc ngon lành, so với lúc trước thì việc dỗ giận An Hạ trở nên dễ dàng hơn, quả nhiên con người ta có cảm tình, chuyện gì cũng êm xuôi trót lọt.
Suốt mấy tiếng đồng hồ, An Hạ ngồi yên một chổ nhìn Điếu Trạch Nghiễn ngủ, tay bị anh giữ chặt không thể làm gì khác. Điều kỳ lạ là trán anh nóng, rất nhanh trở lại bình thường, chưa kể đến khi chạm vào cánh tay anh không hề nóng. Chưa hết, mặt mũi anh lúc ngủ hiện lên sự hồng hào vốn có, không giống bị bệnh chút nào cả.
Theo như An Hạ đoán, lần này có thể Điếu Trạch Nghiễn lại bày trò muốn cô chú ý, cô vừa tức lại vừa buồn cười, Điếu Trạch Nghiễn thật sự là một đứa trẻ to xác.
Đến trưa mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu mang đồ ăn lên phòng, ngó nghiêng một chút rồi cười ẩn ý đi ra ngoài.
Điếu Trạch Nghiễn bị mùi thơm của thức ăn đánh thức, tuy vậy vẫn không quên bản thân đang giả bệnh, cả người vật vờ nằm im đó đợi An Hạ mở lời bảo anh ăn.
An Hạ vờ do thám: "Cậu hết sốt rồi"
"Tôi vẫn còn mệt" Điếu Trạch Nghiễn úp mặt vào tay An Hạ, mùi sữa tắm còn vươn trên người cô là mùi mà Điếu Trạch Nghiễn thích nhất.
"Được rồi, ngồi dậy ăn thôi" An Hạ khổ tâm kéo Điếu Trạch Nghiễn ngồi lên.
Vừa ngồi được không quá hai giây, Điếu Trạch Nghiễn đã ngã đầu vào vai An Hạ, bao nhiêu lực đều dồn lên người cô.
Suýt nữa thì ngã, An Hạ tự nhủ không được nổi giận với trẻ con, lần nữa kiên nhẫn đỡ anh ngồi thẳng dậy, cho anh ngồi tựa vào thành giường.
An Hạ đi đến bàn bưng tô cháo nóng lại, vừa đưa ra trước mặt Điếu Trạch Nghiễn, anh đã xiên vẹo người không có ý muốn cầm lấy. An Hạ đành phải ngồi xuống, đút cho Điếu Trạch Nghiễn ăn từng muỗng cháo.
Điếu Trạch Nghiễn sung sướng trong lòng, nếu được vĩnh viễn chìm trong sự dịu dàng này của An Hạ, có chết anh cũng cam lòng.
Giả bệnh thì phải giả cho đến cùng, Điếu Trạch Nghiễn lấy viên thuốc màu trắng từ tay An Hạ, khó khăn bỏ vào miệng. Lưỡi anh cảm nhận được vị ngọt ngọt the the giống như kẹo ngậm, Điếu Trạch Nghiễn nhịn cười cảm thán mẹ anh quá hợp ý, cầm lấy nước An Hạ đưa uống vào.
Ăn uống no say, Điếu Trạch Nghiễn tiếp tục nằm xuống, nhắm mắt lại. An Hạ không còn cách nào khác, đành để Điếu Trạch Nghiễn muốn làm gì thì làm, cô quay lại bàn học bài.
Điếu Trạch Nghiễn cứ cách mấy phút lại gọi An Hạ một lần, khi An Hạ hỏi anh cần gì, anh lại vùi mình vào trong chăn không thèm nói.
Cách thách thức sự nhẫn nại An Hạ của Điếu Trạch Nghiễn có hiệu quả, cô vài lần tăng xông máu muốn