Trẻ con thích bày trò nghịch ngợm nhưng lại ngoan ngoan nghe lời, quan trọng nhất vẫn là thái độ của người lớn lúc cương lúc nhu, tùy vào trường hợp mà xử lý. Đứa trẻ Điếu Trạch Nghiễn là kiểu người thích sự ngọt ngào, đôi khi lại thích tự ngược.
Dù vậy, sau lần đó trở đi An Hạ không còn thấy Điếu Trạch Nghiễn chơi game hay thức khuya, có thức cũng là vì chuyện học hành.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nói, Điếu Trạch Nghiễn vì An Hạ mà học lại cách trưởng thành, đứa con này của bà trước đây luôn được buông thả, giờ đây phải nghiêm túc lại.
Kết thúc kỳ thi học kỳ I, lớp bắt đầu chọn để chia ban Tự nhiên - Xã hội, An Hạ hiểu được năng lực bản thân, điền vào giấy hai chữ Xã hội, cũng chính vì việc này mà Điếu Trạch Nghiễn nhiều ngày mặt mũi khó coi, không ai dám đến gần.
Dù sao cũng chỉ tách lớp ba tháng, ngoài giờ học hầu như đều gặp mặt nhau, đối với An Hạ đây là chuyện tốt, cứ dính nhau cũng không phải hay. Còn việc quyết định trở thành cô giáo, An Hạ giấu kín, đợi khi nào chắc chắn đậu lúc đó mới nói cho mọi người trong nhà biết.
Trải qua kỳ nghỉ Tết yên bình, học kỳ mới bắt đầu, An Hạ cũng chuyển sang lớp khác, chính vào thời điểm này thái độ khó chịu và ấm ức của Điếu Trạch Nghiễn hiện ra rõ ràng, tuy anh không nói nhưng biểu hiện dễ dàng cho thấy được.
Tại lớp mới, An Hạ ngồi ở cuối lớp mới giống như vị trí ở lớp cũ, phía trên cô là một bạn nữ, bên bàn bên cạnh là một bạn nam đeo kính, lớp An Hạ học phần lớn đều là những người yêu văn ca, hội họa.
Theo như An Hạ cảm nhận ở lớp hiện tại, họ không quan tâm đến vấn đề xuất thân, chỉ cần chung sở thích sẽ rất dễ kết giao. Nếu ban đầu An Hạ vào lớp ai cũng thân thiện, trước đây cô đã từng không phải khổ sở đến thế, chỉ trong vài ngày cô hầu như quen được hết tất cả học sinh trong lớp mới.
Mới tách lớp được một tuần, An Hạ nghe Điếu Trạch Nghiễn than vãn như bị tách cả năm, tối nào cũng bên tai cô lải nhải không ngưng, duy nhất có một chuyện lặp đi lặp lại không bao giờ chán: "Không có cậu, tôi không thể tập trung làm gì hết"
Những lúc thế An Hạ chỉ biết cười trừ cho qua, từ hôm không học cùng, cô lên lớp ngày nào cũng thoải mái.
Buổi chiều đang ngồi trong lớp, An Hạ đưa mắt nhìn ra sân bên ngoài cửa sổ, khoảng cách từ tầng ba nhìn xuống trong một nhóm người, An Hạ vẫn có thể dễ dàng nhận ra Điếu Trạch Nghiễn.
Trong lòng An Hạ có chút chua xót lẫn hụt hẫng, từ đầu An Hạ biết Khả Vi chuyển vào chung một lớp với Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo, cô cố bắt mình không nghĩ ngợi lung tung nhưng thấy anh vui vẻ cười nói với Khả Vi, cô không thể không nghĩ đến.
An Hạ ở bên cạnh Điếu Trạch Nghiễn chẳng có chủ đề chung để nói, nhưng Khả Vi bên cạnh anh lại có thể nói mãi không có điểm dừng, vì giữa họ có cùng một sở thích.
Nghỉ giải lao năm phút giữa hai tiết vào buổi chiều, cô bạn lớp trưởng có nhờ An Hạ đi cùng đến phòng giáo viên lấy tài liệu. Trong phòng giáo viên, lớp trưởng ôm sấp giấy dày, tò mò hỏi: "Dạo gần đây mình nghe nói Khả Vi thế chổ cậu, là thật