Buổi sáng hơn chín giờ An Hạ vẫn chưa thức giấc, mẹ Điếu Trạch Nghiễn nghĩ vì những ngày ở quê mệt mỏi nên đã không gọi cô dậy, còn dặn anh không được làm phiền cô.
Điếu Trạch Nghiễn mặc kệ lời mẹ đi vào phòng tìm An Hạ. Lúc đến bên cạnh định chọc phá cô, khi chạm vào gò má An Hạ phát hiện cô bị sốt, anh một phen hoảng loạn vội vàng chạy xuống nhà tìm nhiệt kế và thuốc hạ sốt.
An Hạ rơi vào tình trạng sốt cao, ngủ li bì không có dấu hiệu dừng lại, Điếu Trạch Nghiễn cùng cả nhà như ngồi trên đống lửa, phải đưa cô nhập viện theo dõi.
Trong cơn mê man, An Ha mơ thấy bà, bà đến nói với cô đã đến lúc phải đi, còn dặn dò cô phải biết tự chăm sóc bản thân, đừng nhớ về quá khứ nữa. Hình ảnh hiền hậu của bà dần biết mất, để lại một mảng trắng xóa trong trí nhớ của cô.
An Hạ mở mắt, trần nhà lạnh lẽo đến khó chịu.
Thấy An Hạ tỉnh lại, Điếu Trạch Nghiễn lập tức chồm đến, biểu cảm bất an lo lắng sờ mặt cô kiểm tra nhiệt độ.
"An Hạ, em thấy trong người sao rồi?"
An Hạ không vội đáp, không muốn tiếp tục ở nơi khiến cô có cảm giác xa lạ này, nụ cười của cô trở nên miễn cưỡng: ”Chúng ta về nhà đi”
Biểu tình Điếu Trạch Nghiễn không có ý tán thành, An Hạ vừa mới hạ sốt đã vội về nhà nhỡ nửa đêm sốt cao trở lại thì nguy. Nét mặt An Hạ không vui nhìn Điếu Trạch Nghiễn, anh đành gật đầu đồng ý ra ngoài làm giấy tờ lấy thuốc cho cô.
Trở về nhà, trong lúc Điếu Trạch Nghiễn xuống nhà lấy nước ấm cho An Hạ, cô khóa trái cửa nhốt bản thân trong phòng một mình mà khóc, bố mẹ cô đột nhiên xuất hiện trở lại trong cuộc đời của cô, bà cô lại rời đi khỏi trong giấc mơ của cô.
An Hạ luôn nghĩ bản thân thật sự có thể chấp nhận hiện thực, nhưng tất cả giống như một hòn đá lớn đè nặng lên cô, mọi chuyện đến một lúc ồ ạt khiến cô không thể nào tiếp nhận khiến tâm tình trong cô nặng nề dần hóa thành tâm bệnh.
Cửa phòng bật mở, trên ổ khóa vẫn còn cắm chìa khóa dự phòng, sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn càng tệ hơn, trong lúc ăn tối anh đã sớm biết An Hạ không ổn, càng biết cô nhất định không chịu chia sẻ tâm sự trong lòng với bất kỳ ai, kể cả anh.
Đóng cửa lại, Điếu Trạch Nghiễn cầm ly nước ấm đến ngồi lên giường cạnh An Hạ, lấy thuốc đưa cô uống. An Hạ trước mặt Điếu Trạch Nghiễn lau đi nước mắt, cố bày ra dáng vẻ mạnh mẽ cầm lấy thuốc uống.
Đặt ly gần cạn nước lên bàn, Điếu Trạch Nghiễn không hài lòng cố ý hỏi: ”An Hạ, em nói chúng ta đang trong mối quan hệ gì?”
An Hạ trầm tư nhìn Điếu Trạch Nghiễn, nhỏ giọng đáp: ”Hẹn hò”
Điếu Trạch Nghiễn gật gù, sắc mặt vẫn không hề khá hơn, tiếp tục hỏi cô: “Vậy anh là gì của em?”
An Hạ cúi đầu khẽ thở dài bất lực, ngượng miệng trả lời: ”Bạn trai”
“Tất cả em đều nhớ, vậy tại sao em luôn cố tình giấu riêng tâm sự mà