Nghe những lời lạnh nhạt khó thấu của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ thẫn thờ nhìn anh, cô luôn hy vọng những gì đang xảy ra chỉ là một trò đùa của anh để chọc phá. Trong lòng An Hạ một mảng trống rỗng, không ngờ cái ngày cô từng mong muốn bước ra khỏi cuộc sống của anh lại diễn ra vào lúc cô nhận ra giá trị của anh trong lòng mình.
Mặc kệ là thật hay giả, nếu như số phận đã an bài, An Hạ chỉ còn nghĩ đến mỗi việc nhân cơ hội này rời đi, trả lại cho Điếu Trạch Nghiễn một đời tự do tự tại không bị cô mang đến nhiều phiền phức.
"Trạch Nghiễn, cậu có nhớ chúng ta đã từng nói nếu cậu không buông tay thì tôi sẽ không buông tay không?"
Điếu Trạch Nghiễn chợt cau mày khó chịu, cáu gắt nói thẳng: "Điếu Trạch Nghiễn tôi lại đi thề non hẹn biển với cậu? Có ảo tưởng thì kiếm kẻ ngu ngốc mà cùng cậu diễn"
"Trạch Nghiễn!"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo đồng loạt lên giọng giận dữ, cho dù là anh mất trí nhưng những lời nói đó có thể khiến An Hạ bị tổn thương.
Nước mắt An Hạ rơi xuống, đôi môi cong lên đầy gượng gạo, có lẽ cô không đủ quan trọng để để lại ấn tượng sâu đậm trong Điếu Trạch Nghiễn, cô chua xót lừa dối hiện thực, lừa dối chính bản thân mình: "Phải, mối quan hệ tốt đẹp trước đây của tôi và cậu chỉ là giả"
Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn lẫn Từ Tuấn Hạo đều kinh ngạc nhìn về An Hạ, nét mặt kiêu ngạo của Điếu Trạch Nghiễn dành cho An Hạ vẫn không hề thay đổi.
An Hạ thở dài một hơi nặng nhọc, mệt mỏi cất lời: "Dì, chú, con xin phép về nhà trước"
An Hạ vừa quay lưng cất bước đi, phía sau lưng liền truyền đến những tiếng gọi bất lực của bố mẹ anh và Từ Tuấn Hạo.
Trở về nhà, An Hạ lên phòng nằm trên giường khóc một mình, cô đã từng muốn rời khỏi Điếu Trạch Nghiễn nhưng đến tận giây phút cô đang sống, cô lại không muốn rời khỏi anh.
Suốt những ngày Điếu Trạch Nghiễn nằm viện, An Hạ ở nhà thường xuyên ở trong tình trạng thất thần, ngồi bất động một chổ không chớp mắt, đôi khi rơi nước mắt mà bản thân chẳng hề hay biết.
Những lúc không điều khiển được bản thân, An Hạ vô thức đi đến bệnh viện xem Điếu Trạch Nghiễn như thế nào, cô luôn nấp sau vách tường trong phòng bệnh lén nhìn anh, anh rất bình thản và vui vẻ khi không có cô bên cạnh.
Sau một tuần Điếu Trạch Nghiễn được xuất viện về nhà, An Hạ tranh thủ trước khi chạm mặt anh nhanh chóng thu xếp đồ đạc, nếu gặp rồi cô chỉ sợ không còn đủ dũng khí để rời đi.
Lúc nhìn những chiếc cúp và huy chương của Điếu Trạch Nghiễn trong tủ kính, An Hạ thật lòng không muốn buông bỏ, những ký ức đẹp đẽ của cả hai vẫn còn nguyên vẹn trong tiềm thức của cô.
Đáng lẽ ra đến bốn giờ chiều Điếu Trạch Nghiễn mới về nhà, không ngờ mới hơn mười giờ