Tranh đấu thì có đổ máu, hai phe đều có bị thương. Bên phe Hợp Hoan Tông, bị thương thì ít, thiếu vãi thì nhiều, hiện tại bọn họ vô cùng nhục nhã. Trong quá trình chiến đấu, bon họ phải dùng tay che đi bộ phận nhạy cảm của mình, không để cho bọn giặc cỏ nhìn thấy. Nếu phần ngực bị lộ ra, thì dùng tay che ngực. Nếu phần mông bị lộ ra, thì dùng tay che lại khe mông. Nếu cả mông lẫn ngực đều bị lộ, thì phải xem vị nữ tu sĩ đó thấy phần nào quan trọng hơn, thì sẽ che phần đó lại. Vị thế, tuy không có bị thương nghiêm trọng, nhưng sức chiến đấu, của chúng nữ không thể phát huy cao nhất, trong lòng các nàng hổ thẹn muốn chết.
Bên phe giặc cỏ thì khác, không thiếu kẻ bị trọng thương đổ máu, nhưng ý chí của bọn chúng không giảm, mà ngược lại còn tăng cao thêm. Hại mắt của bọn giặc cỏ như đang bốc cháy, hai mắt nhìn chằm chằm vào những bộ vị nhạy cảm, bị mất đi sự che chắn của y phục kia. Những cặp ngực căng phòng, những cặp mông to vểnh, mất đi sự chèn ép và che chắn của y phục, hiện tại chúng đang cao ngạo, phô trương thanh thế cho mọi người thưởng thức.
Chúng nữ tu sĩ bị rách y phục, thì vô cùng nhục nhã, vừa thẹn vừa giận. Các nàng tức giận, làm cho máu huyết vận chuyển càng nhanh, da vẽ trên người vì thế cũng đỏ lên, nên nhìn càng mê người. Quá trình tranh đấu vẫn tiếp tục diễn ra, một số nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông, luống cuống tay chân, một số nàng thì bị xé toàn bộ y phục chỉ biết tránh đông né tây. Hạo Nam núp ở bên ngoài, xem say sưa ngon lành, hai mắt tỏa sáng, miệng thì liên tục khen đám giặc cỏ này tài giỏi.
Chúng nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông, chỉ bị tức giận mà không có gặp nguy hiểm, nên Hạo Nam không có ra tay giúp đỡ. Lệ Tuyết Mai thì bị Hạo Nam lén mang ra ngoài, chúng nữ tu sĩ Hợp Hoan Tông chỉ lo tranh đấu, nên không biết bên phe bọn họ, thiếu mất một người quan trọng. Lúc này Lệ Tuyết Mai đang nằm trong lòng của Hạo Nam, một tay của hắn đang thò vào bên trong y phục xoa bóp ngực của nàng, một tay thò vào tiểu khố dọc cô bé của nàng, trường thương thì nằm trong khe mông. Chân khí phản phệ trong người của nàng, đã bị bị Hạo Nam hóa giải.
Hiện tại, Lệ Tuyết Mai đã không còn nguy hiểm, nàng chỉ mệt quá nên chưa có thể tỉnh lại.
"Ưm. Thật là khó chịu, ta đang ở đâu đây. Đã trở về tới môn phái rồi sao? Ưm. Mai tông chủ đừng có làm như vậy nữa mà, người ta đang mệt lắm." Thân thể từ từ tốt lại, nên Lệ Tuyết Mai cũng tỉnh dậy, tinh thần chưa được tỉnh táo lắm, nên mơ màng mở miệng hỏi.
Hạo Nam nghe vậy thì trả lời. "Nơi đây là Bách Vạn Nguyên Sa. Nàng đang nằm trong lòng ngực của ta, bộ nàng và Mai Sư Phong, hay làmđộng tác của ta đang làm lắm à?"
Lúc này, Lệ Tuyết Mai mới nhận ra được sự khác thường, lưng nàng tựa vào một cặp ngực rắn chắc, nào phải là cặp ngực to mà đàn hồi của Mai tông chủ. Cánh tay đang xoa bóp ngực và dọc phá cô bé của nàng, thì to hơn đôi tay mãnh mai của Mai tông chủ nhiều. Còn nữa, ở giữa khe mông của nàng, đang có một vật dài và cứng rắn chiếm giữ. Lệ Tuyết Mai giật mình run sợ, tim nàng đập nhanh hơn, trong lòng nàng thầm nghĩ. "Chẳng lẻ mình bị đám giặc bỏ bắt, mình đang bị một tên giặc cỏ nào đó cưỡng bức."
Nàng cố gắn vung vẫy nhưng không có chút sức lực nào, nàng thở dài, mở miệng nói. "Chẳng lẽ số kiếp của Lệ Tuyết Mai ta chỉ đến đây, là chấm hết rồi sao? Từ nay trở về sau, ta sẽ trở thành đồ chơi trong tay người khác, sẽ trở thành nô lệ tình dục hay sao? Trong ba vị trại chủ, Bá Dâm Vương, Ác Dâm Vương và Hiểm Dâm Vương, ngươi là tên nào trong ba người đó?"
Hạo Nam nghe Lệ Tuyết Mai hỏi, thì mở miệng trả lời nàng. "Ta không phải người nào trong đó cả, ta không phải tặc khấu giặc cỏ. Ta chỉ là một người qua đường, thấy nàng gặp nạn, thì ra tay giúp thôi. Ta không phải Thánh Nhân, giúp người không cần báo đáp loại kia. Cho nên ta chỉ cố ý xoa bóp dọc phá, lấy một chút tiền công. Người xưa có nói, nữ nhân được người cứu mạng, thì sẽ lấy thân báo đáp. Ta thì không tham lam, chỉ chiếm chút tiện nghi mà thôi."
Lệ Tuyết Mai uất ức, nghiến răng mà nói. "Ngơi thật khốn nạn, trên thân thể của ta, có chỗ nào tư ẩn nào mà ngơi không chạm tới, ngươi còn nói chỉ chiếm chút tiện nghi."
Hạo Nam rút tay đang xoa nắn ngực ra, xoay đầu của Lệ Tuyết Mai về phía trận đấu bên ngoài, để cho nàng nhìn thấy trận đấu thảm liệt đó, hắn mở miệng nói. "Nàng nhìn ngoài kia đi, những nữ tu sĩ kia, bị bọn giặc cỏ trêu chọc thế nào sao. Thân thể bọn họ bị bại lộ trước nhiều người như vậy, sau này làm gì còn mặt mũi gì để nhìn người khác nữa. Nàng thì tốt rồi, ít nhất cũng không bị ai thấy được." Tuy miệng đang nói, nhưng tay của hắn lại không ngừng xoa bóp, tha vuốt hai nơi.
Không đợi Lệ Tuyết Mai nói, Hạo Nam liền mở miệng nói. "Ta cũng rất muốn nếm thử cảm giác, cưỡng dâm người khác. Xin chúc mừng nàng, nàng đã là đối tượng của ta. Bá Vương Ngạnh Thương Cung, ta không thể chờ đợi nữa, ta muốn cưỡng dâm nàng." Nói xong, Hạo Nam dùng chân nguyên, chấn nát y phục của mình và Lệ Tuyết Mai, trường thương cương cứng hết cỡ của hắn, lập tức nhắm thẳng miệng ngọc của cô bé mà xông vào.
"Phập." Một dòng huyết chảy ra, Lệ Tuyết Mai vô cùng đau đớn, nàng muốn hét lên một tiếng, khi cái ngàn vàng của mình bị mất đi, nhưng miệng nhỏ của nàng đã bị cái miệng của Hạo Nam lấp kính, chỉ nghe được tiếng ư ư.
Một lúc sau khi Lệ Tuyết Mai bớt đau, thì Hạo Nam nằm trên người nàng sử dụng chiêu Long Xa Tương Giao mà nhịp. Lệ Tuyết Mai cố gắn vùng vẫy nhưng không có sức, dần dần nàng bị thân thể chi phối, bắt đầu phối hợp đáp lại động tác của Hạo Nam, trong miệng thì rên rỉ. "Ưm. Không ngờ, giữa nam và nữ khi làm chuyện này, lại có cảm giác sung sướng đến thế này. Thật là đã, thật là sướng quá đi."
Phát hiện Lệ Tuyết Mai, là một dâm dâm cô nương, chỉ ra sức phản kháng ngắn ngủi, thì bắt đầu phối hợp, hắn mở miệng nói. "Không ngờ nàng là một dâm nữ, ta muốn đâm chết dâm nữ như nàng."
Lúc này Lệ Tuyết Mai không còn