Mười một giờ đêm, bão quét, mưa gió giăng đầy trời, trong con ngõ nhỏ ở thành phố nọ có hình ảnh một thanh niên đang chạy.
Hắn tên là Hàn Vũ - một tiến sĩ ngành công nghệ thông tin tài năng khi chỉ mới hai mươi chín tuổi.
Hắn đang là phó giám đốc của một công ty lớn, sau đợt đi công tác dài, hôm nay hắn được về sớm hơn dự kiến một ngày.
Mặc dù chức danh là phó giám đốc, công ty không phải hắn mở, cũng chẳng có cổ phần, chỉ là một người làm thuê thuần túy, hắn ngày ngày phải chịu áp lực nặng nề từ cả cấp trên lẫn cấp dưới.
Nhìn lại, nhân sinh của hắn cũng nhạt nhòa như bao con người đang phải vật lộn với cuộc sống khắc nghiệt ở chốn đô thành này.
Hắn hiện tại đang ở cùng bạn gái, cả hai thuê một căn hộ bốn mươi mét vuông để tiện sinh hoạt và giảm thiểu chi phí khi thu nhập của cả hai chỉ ước chừng ba mươi triệu đồng, một mức thu nhập trung bình trong xã hội.
Gần một năm ở chung, hắn dự tính đầu năm sau sẽ chính thức kết hôn, để tập trung lo cho sự nghiệp."Mình đã có vợ sắp cưới, một công việc ổn định, thế là khá hơn nhiều người rồi" hắn thầm nghĩ trong lúc chọn mua một con vịt quay, thứ đồ ăn bình dân mà bạn gái hắn thích nhất.
Hắn chưa báo bạn gái rằng mình đã về, cốt để nàng bất ngờ, và con vịt kia sẽ là món điểm tâm hoàn hảo cho một đêm sum vầy.
Nhưng cuộc đời vốn vô thường, vừa về đến nhà Hàn Vũ chợt để ý thấy một đôi giày nam đặt ngay ngoài cửa.
“Của ai vậy nhỉ?” Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm không lành.
Tim đập nhanh hơn, hắn thở mạnh vài hơi để lấy lại bình tĩnh, hắn tự trấn an bản thân và thầm nghĩ: “Chắc không như mấy cái kịch bản rẻ tiền của AV đâu nhỉ.” Tự giễu, hắn nhẹ nhàng vặn ổ khoá, đèn đã tắt, có lẽ nàng đã ngủ.
Mang một nỗi nghi vấn không lời giải trong đầu, hắn đi vào phòng ngủ định gọi bạn gái dậy cho nàng một bất ngờ nho nhỏ.
Nhưng khi đến gần cửa phòng hắn chợt nghe âm thanh ư ử của nữ tử, rất không bình thường.
"Ốm? Không giống, chả lẽ cô ấy đang tự..." Hắn nghĩ thầm rồi ghé mắt vào khe cửa khép hờ.
Như trúng định thân thuật, hắn đứng người, mắt lồi ra cả mét, vậy mà người bất ngờ là hắn, ở trong phòng kia bạn gái hắn đang trần truồng, quằn quại cùng một người đàn ông xa lạ.
Hắn không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.“Bịch.”Túi vịt quay rơi xuống gây nên một tiếng động làm cho hai con người đang chìm đắm trong nhục dục kia chợt khựng lại.“Ai đó?” Bạn gái hắn giật mình lớn tiếng hô lên.“Trời ơi, anh Vũ, em em...!Sao anh về sớm thế, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu.”Vừa nói được hai câu, bạn gái hắn khẽ nấc nhẹ một tiếng vì tiểu huyệt của nàng lại bị côn thịt của người đàn ông kia thúc mạnh vào từ phía sau, một dao động nhịp nhàng lại được tái hiện.
Trên mặt nàng nước mắt chảy ra, hai bầu nhũ hoa rung lắc theo từng nhịp dập, còn Hàn Vũ thì đã bất động từ lâu, cặp mắt hắn thất thần không còn ánh sáng.
Lúc này, hắn cũng không nghe được gì nữa, hai mắt thì nhòe đi, dòng lệ nóng trào dâng.
Hình ảnh về tương lai, hiện tại, quá khứ, dần dần đổ vỡ.
Thanh xuân của hắn, đôi tình nhân đã từng bên nhau những ngày tháng đầu tiên vào đời, khi cả hai tưởng như đã vượt qua bao khó khăn để đến bên nhau, cùng vẽ nên bức tranh của tương lai thì hiện thực chợt hủy hoại nó theo cách khắc nghiệt nhất.Điên người, hắn chạy ra khỏi nhà bất chấp trời đang mưa to gió lớn.
Vừa chạy vừa khóc, nước mắt lẫn nước mưa phủ đầy trên gương mặt khắc khổ.
Ngoài đường không còn một ai, chỉ có tiếng gió, tiếng mưa và tiếng sét báo hiệu một cơn bão lớn đã đổ bộ.“Tại sao, tại sao lại bất công với ta như vậy?”Hắn đừng giữa đường, ngửa mặt lên trời hét lớn, để những hạt mưa to rơi rát hết cả da mặt.
Bất chợt, cả bầu trời chìm trong ánh sáng chớp chói lòa, sau đó là một tia sét lớn rực rỡ đánh thẳng xuống, đúng vị trí của hắn.
Hàn Vũ không kịp nhận thức bất cứ thứ gì, mọi thứ xảy ra quá nhanh, xác thịt của hắn tan thành tro bụi.…Không biết qua bao lâu, trong đầu Hàn Vũ lúc này chỉ cảm thấy đau, từ cơ thể đến thần hồn.
Hắn rất muốn mở hai mắt mình, lại cảm giác được mí mắt nặng nề vô cùng.
Hồi lâu, sau nhiều lần cố gắng, hắn mở mắt thành công, nhưng xung quanh đen tối, không một điểm sáng, chỉ có làn hơi lạnh và ẩm ướt của mặt đá cứng nhắc đang truyền vào thân thể.Cảm nhận cơ thể đau nhức khắp nơi, Hàn Vũ dần dần thanh tỉnh lại.
“Ta đã chết rồi ư, đây phải chăng là cõi a tỳ địa ngục? Aizz, thật không ngờ, ta lại chết trẻ như vậy khi vẫn còn là một trai tân” Hàn Vũ nghĩ.Nằm trong bóng tối, hắn thấy lạnh lẽo vô cùng, “tại sao nàng lại làm như vậy, tại sao nàng lại nỡ phản bội ta, kiếp sau liệu ta có gặp lại nàng hay không?”.
Nhưng ngay lúc này, hắn chợt kêu rên thành tiếng theo bản năng:“Ah… Không đúng, tại sao ta lại có cảm giác đau đớn tới từ thân thể, không lẽ ta vẫn chưa chết? Đây là nơi nào?“Nhiệt độ càng lúc càng lạnh, chợt xa xa có tiếng gầm của hung thú cắt đứt mạch suy nghĩ của Hàn Vũ.
Hắn giật mình và ngờ vực sau đó bình tĩnh đánh giá lại tình huống hiện tại.
Thân thể có vô số vết thương, trong đó nặng nhất là vết thương như bị đao kiếm chém bên mạn sườn, lòi cả xương trắng.
Yên lặng xem xét cơ thể và suy nghĩ, hắn chợt hét lên:“Đây không phải cơ thể của ta, không lẽ ta đã xuyên sang một thế giới khác, để ý kĩ thì giọng nói cũng đã khác trước.”Các vết thương khác máu đã đóng thành vảy, có thể thấy cỗ thân thể này do mất máu quá nhiều mà chết, hiện tại, nếu không chống được tình trạng nhiệt độ giảm dần thì Hàn Vũ cũng sẽ chết lần nữa vì lạnh.
Lần mò những đồ trên người hồi lâu, hắn tìm được một hỏa khí mà người xưa hay sử dụng.
Thổi một lúc, ngọn lửa nhen nhóm mọc lên soi rọi khung cảnh xung quanh.
Lúc này, Hàn Vũ mới biết mình đang ở dưới bờ vực đá đen lạnh lẽo.
Hắn nhìn xuống tay của chính mình, khi nào mà nhỏ vậy, rồi quần áo nữa, mặc dù đang rách tả tơi nhưng chắc chắn không phải là loại polo