Thiếp đi trong cơn mộng mị, Hàn Vũ mơ thấy chính mình của kiếp trước, đang lăn lộn xã hội cố gắng kiếm miếng cơm manh áo, tất cả đều nghĩ cho tương lai của bạn gái và hắn.
Hai người quen và yêu nhau được chín năm từ khi còn là sinh viên.
Từng ấy năm bên nhau, hắn luôn yêu thương và tôn trọng nàng, một lòng giữ gìn cho nàng để rồi nhận lại chỉ toàn cay đắng.
Cái sừng trên đầu không biết đã mọc ra từ lúc nào và dài bao nhiêu.
Hắn lại mơ thấy cảnh cuối cùng của kiếp kia, bạn gái hắn đang giao hoan cùng với người khác.“Không!” Hắn hét lên rồi choàng tỉnh, mồ hôi tuôn ra ướt áo, thấm vào những vết thương, làm chúng càng thêm đau đớn.
Cơn đau đưa hắn về thực tại, xung quanh cảnh vẫn tối đen như lòng hắn hiện tại.
“Không, tại sao ta tại nhu nhược đớn hèn như vậy, thân nam nhi đã không dựng lên được sự nghiệp lớn, còn để không đủ cường đại để bạn gái dựa vào.
Không, nhân sinh vốn cường giả vi tôn, giờ ta có cơ hội sống lại, không thể chọn cách sống thỏa hiệp yếu hèn như vậy nữa”.
Hàn Vũ nghĩ trong lòng, quyết tâm thay đổi.
“Không thể nào, ta đã ngủ phải mấy tiếng đồng hồ, đáng lẽ bây giờ trời phải sáng rồi mới đúng, tại sao xung quanh vẫn tối như thế này?” Hắn tự hỏi rồi nhìn lên trên trời, từ chỗ này không thể nhìn thấy chút tia sáng nào, phía trên bị bao phủ bởi một lớp hắc vụ dày đặc.
Quan sát một hồi, hắn chợt để ý thấy đống lửa hắn nhóm trước đây chỉ còn lại một phần năm, và càng lúc càng có xu hướng lụi tàn nhanh hơn bình thường, nhưng quan trọng hơn cả, ở dưới đáy vực này lượn lờ một cỗ hắc khí, chính nó đã cắn nuốt ánh sáng từ lửa của hắn, đáng lẽ có thể soi sáng năm trượng, giờ hắn chỉ lờ mờ nhìn được trong phạm vi hai trượng.
Đây là Hắc Sát Chi Khí trước đây phụ thân Hàn Vân của hắn đã đề cập tới.
Hắn thấy mừng vì vẫn còn sống hơn nữa còn có vẻ không phải chịu ảnh hưởng gì.
Nên biết rằng, võ giả bình thường nếu nhiễm phải thì trở nên điên loạn, nặng có thể bị hủy đi nguyên thần, trở thành một xác chết.
Nếu ai đó nhìn thấy Hàn Vũ vẫn bình yên đứng trong Hắc Sát Chi Khí này chắc sẽ khiếp sợ, nghĩ rằng hắn là quái vật, người bình thường thì chắc chắn đã chết mấy lần rồi.“Không biết Hắc Sát Chi Khí này bắt nguồn từ đâu?” Hàng loạt nghi vấn hiện lên mà không có câu trả lời.
Chán nản, hắn lấy kiếm của Đinh lão làm gậy, tay trái cầm đuốc.
Hàn Vũ đứng dậy và nhìn chăm chú Đinh lão, lão nhân này cũng là một người trung thành, tốt bụng và luôn quan tâm ký chủ.
Hàn Vũ dùng kiếm gắng sức đào ra một cái hố, sau đó di chuyển xác của Đinh lão đặt vào trong hố và lấp đất lại.
Hắn kiếm một khúc gỗ và khắc tên Đinh lão lên làm bia cắm phía trước mộ.“Lão hãy yên nghỉ, cho ta mượn tạm thanh kiếm này, ta sẽ báo thù cho lão.” Hàn Vũ nói rồi cúi đầu trước ngôi mộ của Đinh lão.
Đột nhiên, cơ thể Hàn Vũ run lên như muốn quỳ xuống, sau đó một giọt nước mắt của hắn chảy xuống, đây là phản xạ của cơ thể với những ký ức còn lưu giữ lại.
Hàn Vũ lập tức đoán ra điều này, đây là những cảm xúc của chủ nhân cũ lưu giữ lại trong từng bộ phận của cơ thể.
Hắn liền quỳ xuống dập đầu một cái trước ngôi mộ, lúc này cơ thể hắn mới bình tĩnh lại.“Ngươi cũng vậy, hãy yên nghỉ, ta đã thay ngươi cảm tạ và tiễn biệt Đinh lão, ta sẽ xem người thân của ngươi như người thân của ta.
Ta cũng sẽ báo thù cho ngươi, sẽ không để ai xem thường chúng ta.” Hàn Vũ nói rồi nhìn lên trời, ánh mắt kiên quyết như một lời tiễn biệt với chủ nhân cũ của cơ thể này.
Dứt lời, cơ thể hắn như được trút bỏ gánh nặng, trở nên linh hoạt hơn, đầu óc hắn cũng cảm thấy thanh tỉnh hơn, hắn đã hoàn toàn làm chủ cơ thể này.
Hắn đứng dậy, cầm theo thanh kiếm và cây đuốc đi xem xét xung quanh tìm đường leo lên.
Đi được một đoạn, bỗng hẵn thấy mặt đất rung lên nhè nhẹ.
“Thôi xong, có gì đó đang đến, với trạng thái của ta hiện tại thì khó mà trốn được chúng.” Nghĩ vậy, hắn quan sát xung quanh và nhìn thấy một vách đá có chỗ đứng và có thể trèo lên.
Không chút do dự, hắn vội leo tạm lên vách đá bên cạnh đó.
Với kiến thức từ kiếp trước, hắn biết thú vật luôn sợ lửa nên hắn cầm chắc cây đuốc ở tay trái đưa về phía trước để phòng vệ và soi sáng.
Hắn nắm chắc thanh kiếm ở tay phải và thủ thế nghênh địch.
Hắn nép vào sát vách đá và theo dõi tình huống bên dưới.
Hàn Vũ nhìn thấy dưới mặt đất là hàng đàn những con tiểu yêu thú nhìn như những con chuột đang chạy về một hướng.
Kích thước của chúng to bằng một con chuột cống trưởng thành thường thấy ở các thành phố của thế giới trước.
Thỉnh thoảng cũng xen lẫn những con chuột to hơn bình thường, có con to bằng con mèo trưởng thành, có con to bằng con ngáo husky cao hơn một thước.
Dựa theo thông tin trong đầu còn lưu lại, thì những con này hẳn là Thực Nguyệt Tham Lang, trong đàn này đa số là yêu thú cấp một, tiếp là cấp hai và số lượng ít nhất là cấp ba.
“Kỳ lạ, vậy mà chúng bỏ qua ta, không biết chúng nó muốn đi đâu?”Hiếu kỳ, Hàn Vũ chờ tới khi con cuối cùng chạy qua được ít phút thì hắn bắt đầu leo xuống và một mặt gắng gượng đi theo, một mặt tận lực ẩn nấp tránh bị lũ yêu thú để