Tiểu Du dường như không biết chuyện gì xảy ra. Nó chần chừ alo một tiếng, sau đó ngập ngừng hỏi: “Anh à?”
Mạc Thông khe khẽ thở phào: “Em đang ở đâu đấy? Tiểu Cẩn đâu, có ở cạnh em không?”
Tiểu Du ấp a ấp úng như bị cái gì chặn họng: “Có…có ở cạnh em đây.”
Mạc Thông nghe ra bất thường: “Xảy ra chuyện gì, hai đứa không ở nhà chú Túy Xà sao?”
Tiểu Du ở đầu dây bên kia lưỡng lự một lát mới do dự nói: “Anh…em nói với anh, anh đừng giận nhé. Em với Tiểu Cẩn hôm nay không đi học, giờ bọn em đang ở chỗ chú Bạch.”
Hiển nhiên việc có đi học hay không không thuộc phạm vi quan tâm của Mạc Thông, con người phải còn sống phải nhàn rỗi phải an toàn mới đi lo đến việc học hành của lũ trẻ: “Bạch Chí Hòa?”
“Vâng, em với Tiểu Cẩn vốn định đi thăm bác sĩ Tống, cho nên mới lén ra khỏi nhà chú Túy Xà, lại trùng hợp gặp chú Bạch, nhưng mà……” Nó ngừng một hồi, có vẻ rất khổ sở,“Anh, em không hiểu…sáng hôm qua thầy ấy còn rất khỏe, còn khuyến khích em với Tiểu Cẩn đi chơi, hôm nay đã…hôm nay đã….”
An Tiệp ngồi không xa, hơn nữa thính lực của y rất tốt, hai anh em nói gì y đều nghe thấy rõ ràng, y vỗ vỗ Mạc Thông, nhỏ giọng nói: “Bảo Bạch Chí Hòa nghe máy.”
Mạc Thông nói một câu, Tiểu Du nghe lời đưa máy cho Bạch Chí Hòa. Còn chưa kịp hỏi cái gì đã nghe giọng nói từ tốn của Bạch Chí Hòa truyền tới: “Mạc tiên sinh đừng vội, tôi lập tức đưa hai cô bé về nhà, rất nhanh thôi, chỉ còn năm phút đi đường là tới.”
Mạc Thông sững sờ: “Bạch đại ca, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bạch Chí Hòa tựa hồ cân nhắc cái gì, tốc độ nói càng chậm hơn: “Tôi phải hỏi chuyện gì mới đúng, đêm qua đột nhiên tôi nhận được điện thoại của Tống tiên sinh, cậu ta bảo gần đây áp lực tâm lý của hai cô bé khá lớn, tâm tình không được ổn định, còn kêu tôi hôm nay đón hai đứa tới bệnh viện tâm sự với cậu ta, nhưng tôi thật không ngờ, lại không có hôm nay..”
“Bác sĩ Tống?”
Bạch Chí Hòa suy xét một hồi: “Tôi không biết bác sĩ Tống có ý gì, yêu cầu này của cậu ta rất kì quái. Thế nhưng cậu ta lại nói đưa hai cô nhóc ra ngoài giải sầu là ý của An tiên sinh.”
Mạc Thông liếc nhìn An Tiệp, y chậm rãi lắc đầu, đôi lông mày nhíu chặt.
Bạch Chí Hòa dừng một chút: “Lúc ấy chủ tịch Hà cũng ở đó, hắn nghe nói là ý của An tiên sinh thì không nói gì cả mà kiên quyết đứng ra làm chủ bảo tôi đi làm, thế nhưng khi tôi đến chỗ Túy Xà tiên sinh thì cả hai đứa nhỏ đã tự ra ngoài rồi. Đi được nửa đường tôi mới nhận được tin bác sĩ Tống đã… Được rồi, chúng tôi đến dưới tầng rồi, có thể đi lên nói tiếp không ?”
Mạc Thông đáp lời cúp điện thoại. An Tiệp kéo rèm cửa sổ phòng khách ra, quả nhiên trông thấy hai đứa nhóc Mạc Cẩn Mạc Du tâm tình không tốt đi ra khỏi bãi đỗ xe. Y lấy quần áo trong tủ, xoay người vào nhà tắm thay đồ ngủ ra, lại chỉnh trang thêm một hồi. Khi đi ra thì Mạc Thông vừa lúc mở cửa cho hai đứa em gái và Bạch Chí Hòa vào.
Mạc Cẩn đỏ hồng vành mắt, Mạc Du kéo kéo nó, có vẻ trấn định hơn nhiều, Bạch Chí Hòa đi cuối cùng, chà sát đế giày lên thảm lông ở cửa lớn rồi mới bước vào, khách khí chào hỏi với hai người. Sau khi ngồi xuống, Bạch Chí Hòa nói: “Nếu hai vị không ngại, tôi đã thông báo với Địch đại ca, chuyện hôm nay tôi thấy rất kì quái.”
An Tiệp yên lặng gật đầu. Y ngồi ở bên cửa sổ, bắt chéo hai chân, hai tay vòng trên đầu gối, biểu cảm ngưng trọng khác thường. Mạc Thông lấy chìa khóa nhà mình đuổi hai con bé con sang nhà đối diện, lôi ra một điếu thuốc không biết ở chỗ nào, châm lên, đoạn hỏi Bạch Chí Hòa: “Bên lão Địch còn thời gian bao lâu?”
“Hẳn là không được bao lâu.” Bạch Chí Hòa nói, đường nhìn lại chiếu sang An Tiệp,“An tiên sinh, bác sĩ Tống là bạn của anh à.”
An Tiệp không yên lòng gật đầu.
“Tin được không?”
An Tiệp nghiêng đầu qua, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Bạch Chí Hòa, vẻ thản nhiên trên mặt hoàn toàn biến mất, vừa lãnh đạm vừa xa cách: “Cậu nói xem?”
Nụ cười của Bạch Chí Hòa có chút cứng ngắc dưới khí tràng khai hỏa toàn bộ của y, thế nhưng gã không lùi bước, đàn em đắc lực của Địch Hải Đông dù sao cũng không phải người bình thường, gã nghĩ nghĩ, lại hỏi thêm một câu: “Nếu như bác sĩ Tống đáng tin, vậy anh cảm thấy ai mới không đáng tin?”
An Tiệp không nói gì, quay mặt ra ngoài cửa sổ. Trời đã tối sẫm, ăn xong cơm chiều, khắp nơi trong tiểu khu đều là người dắt thú cưng đi dạo bộ, dưới đèn đường còn có một đám người tụ tập đánh cờ vây, có vẻ cực kì náo nhiệt. An Tiệp hơi rũ mắt, mãi sau lại nhả thêm ra một câu: “Cậu nói xem?”
Ba chữ nhẹ bẫng như tiếng thở dài. Lưng của y rất thẳng, thế nhưng có lẽ vì ngược sáng khiến bóng dáng y đượm vẻ mệt mỏi thất thần. Khuôn mặt nhìn nghiêng thành thục hơn, cái cằm nhòn nhọn, trên cổ lộ ra gân mạch rõ ràng, cổ áo sơ mi mở rộng, tay áo xắn lên quá nửa. Đầu ngón tay y hờ hững để trên đầu gối, nương theo ánh sáng còn có thể thấy vết chai rõ ràng nơi ngón tay, những ngón tay vì không chú ý giữ gìn mà hơi hơi thô ráp.
Bạch Chí Hòa cảm thấy người đàn ông này tựa hồ đã mệt đến rã rời, cả tâm cả lực.
Mạc Thông thở dài, cũng không kiêng dè Bạch Chí Hòa ngồi đấy mà khoác tay lên vai An Tiệp, sau nửa ngày không biết nói cái gì, cuối cùng nghẹn ra một câu: “…Không cần phải nghĩ quá nhiều.”
Những lời này hình như hữu dụng hơn bất cứ cái gì, An Tiệp cư nhiên bị hắn chọc cười, y quay lại: “Không nghĩ nhiều thì ông đã toi cơm từ lâu, câu thoại này học từ cái phim truyền hình cẩu huyết nào thế? Xem vừa thôi, ngu người đi đấy.”
Mạc Thông ngượng ngùng cười. Bạch Chí Hòa ngồi một bên nhìn thấy, chợt cảm thấy mình ở đây cứ thừa thãi làm sao ấy.
Thế nhưng gã làm người thừa cũng không lâu lắm, Địch Hải Đông và Hà Cảnh Minh không để cho bọn họ đợi lâu, chỉ chốc lát sau cả một lũ người đã tràn vào, phòng ở không lớn lập tức trở nên chật chội, An Tiệp cau mày. Không đợi y nói cái gì, Hà Cảnh Minh từ lúc vào nhà đã dán mắt vào y đã lập tức bắt được điểm không vui ấy, lên tiếng: “Các cậu ra ngoài cả đi, để lại hai anh em canh ở cửa, còn lại xuống hết dưới nhà chờ.”
Đã như vậy rồi mà phòng khách nhiều lắm chỉ có bốn mươi mét vuông chứa năm người trưởng thành vẫn còn đông quá, nhất thời ai nấy đều không khỏi nhớ tới cái phòng khách rộng mênh mông đến mức có thể diễu hành được ở nhà Túy Xà.
Địch Hải Đông là người đầu tiên phá vỡ yên lặng: “Ẩm Hồ, rốt cuộc đã