Đôi khi, an ổn mới chính là thứ khiến người ta hít thở không thông. Sau bữa tối hôm ấy, kẻ phản bội rốt cuộc đã để lộ bộ mặt thật của mình, tình nghĩa mấy chục năm trở thành một cơn mơ giả dối vô thực.
Mấy ngày nay An Tiệp luôn bất giác nhớ tới những chuyện thời niên thiếu, y nghĩ mình đã già thật rồi, đã bắt đầu nhớ lại những tháng năm quá khứ rồi kia mà.
Túy Xà từ nhỏ đã là một tên luôn biết khiến cho người ta bận lòng, trộm đạo trèo tường lật ngói không từ bất cứ việc xấu nào, vết sẹo trên lông mày cũng là hồi mười mấy tuổi đánh nhau với người ta mà ra.
Đối phương bắt nạt cô bé mối tình đầu của gã, gã liều mạng xách mã tấu đâm đầu đi, không ai khuyên ngăn được, một thằng đấu một đám, cuối cùng khi bọn họ đuổi tới nơi, thiếu niên cả người đẫm máu gác mã tấu oằn lưỡi trên vai đứng đó. Biểu cảm trên mặt gã khi đó, chẳng hiểu sao lại khiến An Tiệp nhớ tới Don Quijote ___vừa anh hùng, lại vừa ngốc nghếch.
Cả đám người không có đứa nào bị thương nặng hơn Túy Xà, cho dù cả lũ đều lăn lóc dưới đất kêu cha gọi mẹ. Thiếu niên da ngăm đen như con hổ nhỏ nói rằng, mình chỉ ra tay giáo huấn bọn chúng mà thôi, đã là giáo huấn thì không lấy mạng người ta làm gì.
Còn có thanh niên như dã thú bị thương nắm cổ áo y lớn tiếng hỏi nguyên nhân, mà nắm tay giơ lên run rẩy cuối cùng lại nặng nề nện trên mặt tường giữa lúc khói lửa binh đao khi đối đầu với lũ người Hà Cảnh Minh năm ấy. Cùng với người đàn ông trung niên nhìn Địch Hải Đông quỳ trên mặt đất mà khóc rống nghẹn ngào trước mặt mọi người, chỉ vừa mới đây thôi.
Y không tài nào nghĩ thấu, một Túy Xà như thế làm sao có thể biến thành như vậy? Làm sao có thể mang theo máy biến thanh khiến cho giọng nói máy móc lạnh băng, toàn thân bọc trong áo mưa, vẫn lộ ra ánh nhìn lạnh ngắt?
Sói, sư tử, hồ ly…dường như y chưa từng ý thức được, trong số bốn người bọn họ, duy chỉ có rắn là động vật máu lạnh.
Nhân thế rối ren khó phân, ái tình và căm hận đều khiến người ta không dám tin tưởng. An Tiệp đột nhiên phát hiện mình sống đến giờ cứ tưởng là đã từng trải rất nhiều, thì ra vẫn còn chưa đủ lĩnh ngộ, chưa đủ sáng suốt.
——————————————————-
“An Tiệp, có thấy thắt lưng của tôi đâu không?” Mạc Thông hai mắt lờ đờ dật dờ đi từ phòng ngủ ra, chỉ mặc độc có một cái áo sơ mi, trong tay cầm cái quần, mơ mơ màng màng hỏi.
An Tiệp không nói gì, y dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nghiên cứu thằng ôn con để trần nửa người dưỡn qua dưỡn lại tự nhiên như ruồi trong phòng của mình, thấy đầu có vẻ nhưng nhức.
Mạc Thông dụi dụi mắt lẩm bẩm một mình: “À đúng rồi, vẫn để ở cái quần hôm qua thay ra, chưa lôi ra rồi.” Hắn kéo đầu An Tiệp qua hôn lên trán y một cái,“Chào buổi sáng.” Sau đó lảo đảo như thằng mộng du chạy vào nhà vệ sinh.
An Tiệp đờ đẫn lau nước miếng trên trán, thở dài một cái nẫu ruột.
Từ sau ngày hôm đó, Mạc Thông dường như vì muốn phân cao thấp với Hà Cảnh Minh mà bỏ phéng luôn cả tí xấu hổ hiếm hoi trên người, thậm chí rời luôn khỏi cái nhà gần trong gang tấc của mình, mặt dày mày dạn chui vào nhà An Tiệp, sau khi tình cảnh này diễn ra hơn nửa tháng thì y chính thức hoàn toàn chết lặng.
Chết lặng tiếp nhận một sự thật: Sau khi y sống một thân một mình hơn ba mươi năm, có một thằng ranh nhỏ hơn y những mười tuổi, có thể gọi y là chú, cứ ngang nhiên xông vào lãnh địa của y như đúng rồi, đã thế hình như còn không muốn đi ra.
Chuyện khiến người ta buồn bực bứt rứt nhất là ngày đầu tiên vì bị người chiếm mất nửa cái giường mà y sống chết không ngủ được, thế mà đến nay y cơ hồ đã quen với nhiệt độ cơ thể của một người khác, thậm chí còn quen với việc sau khi bị ác mộng mơ hồ làm cho bừng tỉnh trong đêm, sẽ cảm thấy may mắn khi bên cạnh có một thân thể ấm áp, thật sự làm cho người ta phải tán thưởng năng lực thích nghi của y quá mà.
An Tiệp không muốn thừa nhận ngay khoảnh khắc vừa nãy khóe miệng của y đã có xu hướng nhoẻn lên trong vô thức. Cảm giác khi trong phòng đột nhiên có một vật sống biết hít thở khác thực sự là kì lạ vô cùng, như thể phòng bị trong nội tâm sẽ lơi lỏng đi một ít, an bình hơn rất nhiều.
Vì vậy Thượng đế từ bỏ cựu ước, nhân loại đọa lạc…
Cửa chính bị mở ra bằng chìa khóa của mình, An Tiệp đã chẳng còn hơi đâu mà đi bực mình với lũ trẻ con không mời mà đến kia nữa. Mạc Cẩn cười hì hì ôm sữa đậu nành và bánh rán vào đặt ở trên bàn: “Chào buổi sáng, anh An Tiệp.”
An Tiệp gật gật đầu, không lên tiếng, cân nhắc xem có phải gần đây mình đối đãi với lũ nhóc này tốt quá rồi không? Khuôn mặt của Mạc Cẩn bỗng nhiên áp sát, biểu cảm trên mặt tràn ngập suy tư và nghiên cứu, An Tiệp hơi ngả về phía sau một chút, bất cứ biểu cảm nào liên quan đến học thuật dù chỉ một tí con con trên mặt con nhãi ngốc nghếch này cũng có thể làm cho người ta dựng tóc gáy.
Quả nhiên, Mạc Cẩn hạ giọng: “Anh An Tiệp, trộm hỏi một câu, anh với anh của em ai nằm trên?”
Mặt An Tiệp đầu tiên là tái mét, sau đó là xanh nhợt, cuối cùng đen sì sì. Y nhìn đôi mắt to tròn vô tội của con bé phóng đại trước mắt, nội tâm vô cùng bi phẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là câu mà một đứa nhỏ như em nên hỏi sao hả?”
Mạc Cẩn nháy mắt mấy cái, biểu cảm như thể vừa ngộ ra chân lý: “À, em hiểu rồi ~”, Nó gật đầu nhìn An Tiệp ra vẻ đồng tình,“Anh vất vả quá.”
Thế giới lớn như vậy, vì sao cố tình phải bắt ông gặp lũ chúng bay cơ chứ___ An Tiệp tức anh ách, miệng run run, cảm thấy hình như con ranh này tiếc một dao kia không đâm chết được mình cho nên mới sang đây định làm mình tức chết đây mà.
Mạc Cẩn đánh giá thân thể có vẻ gầy yếu của An Tiệp dưới áo sơ mi, mặt lộ vẻ lo lắng, nó nói tiếp: “Anh này, em nghe bảo khi làm rất đau, anh chịu nổi không?”
Hiểu rồi, con nhỏ này muốn đi du lịch chân trời góc biển mà chưa có đủ lộ phí cho nên muốn sang đây gieo gió gieo bão.
An Tiệp nghĩ bụng người muốn ăn đập thì y gặp nhiều rồi, có điều chưa bao giờ thấy ai muốn ăn đập như con bé này. Y hít sâu một hơi cố gắng bình ổn lại suy nghĩ của mình, sóng to gió lớn sắp đến rồi, không thể vì một con ranh này mà mất bình tĩnh được____Đạo đức cơ bản đang khăn gói quả mướp đi xa nhắc nhở y, không được mưu sát trẻ vị thành niên…
Y dốc hết sức bình tĩnh