An Tiệp ngồi trên giường, lười nhác vươn vai duỗi lưng, khớp xương vang răng rắc răng rắc, y hơi hơi cau mày, cúi đầu vỗ vỗ vai lưng mấy cái. Bên ngoài giá lạnh tàn sát khắp nơi, gió Tây Bắc thổi cửa sổ rung sầm sập, góc cửa kính thủy tinh đậu lại một đóa hoa tuyết xinh xắn đáng yêu, tầm nhìn chẳng được rõ ràng, khắp nơi đều trắng xóa.
Y hít hít cái mũi: “Trời lạnh thế này mà bắt mình đích thân đi đón, bố láo thật.”
Bên cạnh có người khẽ cười, Mạc Thông thò đầu ra từ trong chăn, nghiêng người ôm lấy y, mắt không thèm mở mà cứ cọ cọ dụi dụi y như làm nũng, còn hàm hồ bảo: “Không đi thì thôi, để hai cha kia chết rét ở sân bay cho đáng đời… Cho tôi hôn một cái đã nào, au!!”
An Tiệp cốc vào đầu Mạc Thông một cái rõ vang: “Lượn mau, dậy dọn nhà, chiều nay Tiểu Cẩn sang đây đấy, gói sủi cảo đi, đợi nó đến là nấu được rồi.”
Nhắc tới hai cô em gái là Mạc Thông lại nhíu mày, hắn chậm rì đứng lên ngáp một cái: “Tiểu Cẩn đến, Tiểu Du thì sao?”
“Hôm qua gọi điện bảo gần đây bận quá, mười lăm có về mới về.”
Mạc Thông buồn bực dúi đầu vào tay, nói thầm: “Chả biết nó bận cái gì nữa, già đến nơi rồi mà còn chưa thấy nửa cái bóng của em rể đâu cả… Sầu thật, tôi quản không nổi nó luôn rồi.”
An Tiệp bật cười liếc nhìn hắn: “Trên không thẳng thì dưới cong queo, cậu mà còn không biết xấu hổ đòi quản người khác, đồ nhãi…”
Y vô tình bật thốt lên “Đồ nhãi ranh”, ba chữ này đã vinh quang ngự trị ở vị trí đầu bảng từ ngữ cấm kị của Mạc Thông từ lâu rồi. Hồi đó sau khi An Tiệp giấu diếm đủ đường, ở đại sa mạc hai người thiếu chút nữa thì sinh ly tử biệt thì Mạc Thông nghe không nổi ba chữ này nữa. An Tiệp biết mình đuối lý nên lâu nay cũng biết thân biết phận mà sửa miệng, giờ không đề phòng một cái lại đột nhiên phun ra đến hai chữ trên. Y chợt cảm thấy không khí xung quanh lạnh xuống vài độ, đành cười ruồi một tiếng nuốt chữ cuối vào: “Ờ… Tôi đi gọi điện, xem hai tên tai họa Túy Xà với Thập Ngũ lên máy bay chưa…”
An Tiệp nhảy lên chạy trốn, động tác của Mạc Thông còn nhanh hơn, y chưa kịp đứng lên thì hắn đã tóm được rồi. An Tiệp vội vã nghiêng người né phắt sang cả mét, tư thế sẵn sàng lẩn như chạch. Mạc Thông cười gằn đứng phắt từ trên giường dậy, ở vị trí cao nhào xuống chiếm hết thuận lợi địa hình, cánh tay ôm siết lấy cổ An Tiệp, dựa vào độ cao đè vai y xuống.
Con đường trốn chạy của An Tiệp bị áp lực trọng lượng chặn đứng. Mạc Thông dùng cánh tay rảnh rỗi quấn chặt eo y, cơ thịt trên cánh tay cứng như sắt nguội. Nơi yếu ớt nhất trên cổ An Tiệp bị tóm gọn như mèo nhỏ bị túm gáy, y không dám lộn xộn nữa, chỉ có thể ngẩng cổ cười cầu tình: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, không nói thì không nói, không nói còn không được sao… Úi!”
Mạc Thông nhấc bổng y khỏi mặt đất quăng lên giường. Đệm giường mềm mại dễ dàng khiến người lún sâu xuống rồi nảy lên một chút, cũng không đau. Mạc Thông dùng một bàn tay kìm cổ An Tiệp, chân chèn chặt chân y, tay còn lại chống trên giường. Hắn ghé sát tai y, ánh mắt rất nguy hiểm, rít ra từng chữ từ trong kẽ răng: “Anh nói ai là đồ nhãi ranh, hửm?”
An Tiệp vô tội chớp chớp mắt, nghĩ bụng bỏ mẹ rồi, thằng chả không giận thật đấy chứ: “Nói nhầm, tuyệt đối là nói nhầm, cam đoan có Mao chủ tịch.”
Mạc Thông kéo khóe miệng thành một nụ cười đầy ý xấu, cái tay đang bóp nhẹ cổ An Tiệp biến thành xoa xoa mặt y, đẩy hết những lọn tóc mềm tán loạn hai bên má y ra sau tai, cọ lên dụ xuống một hồi, hắn dài giọng nói một cách vô cùng ái muội: “Ồ, nói nhầm? Nhưng mà tôi nghe người ta nói lời vô thức mới là lời thật lòng nha. Nhất là…” Cái tay mất nết tiếp tục đi xuống, đầu ngón tay lướt qua cái cổ trần trụi của An Tiệp, cực kì linh hoạt tháo cúc áo thò vào trong, chạy dọc theo làn da nửa kín nửa hở ấm áp lạ lùng. Bàn tay dừng lại nơi trái tim y một chút, cảm nhận nhịp tim khe khẽ bên dưới nó, rồi đột nhiên nhéo lên ngực y một cái rõ đau, “Nhất là cái con hồ ly lúc nào cũng đầy bụng mưu kế như người nào đó này này.”
Nhịp thở của An Tiệp rối loạn. Y xù lông tóm lấy cái tay đang tác quái: “Sáng sớm phát tình cái gì hả? Cút mau cho tôi, nên làm cái gì thì làm đi… Á!”
Mạc Thông cúi xuống gặm một cái trên cổ y để lại cái nhói đau nhàn nhạt, hắn rời hàm răng đi, nhè nhẹ liếm dấu vết mình lưu lại, cọ cọ hai bên má, thân mật không nói nên lời. Nguyện vọng lớn nhất của An Tiệp hiện tại chính là một cước đạp văng Mạc Thông, cơ mà y mất tiên cơ, hai chân bị đè chặt cả rồi. Mấy năm nay vì công việc mà cơ thể Mạc Thông dưới lớp áo ngủ đã nhìn ra cơ thịt rắn chắc đẹp mắt, An Tiệp bi ai phát hiện y đã chẳng thể làm được cái việc kiểu như một đạp đá hắn ra khỏi phòng nữa rồi, đành nghiến răng nghiến lợi thằng ranh chết toi này tuyệt đối chắc chắn trăm phần trăm là ăn vụng phân hóa học mà.
“Đừng làm loạn, tôi còn phải đi đón…” Mạc Thông đột ngột cạ cạ vào xương cụt của y, An Tiệp nuốt tiếng rên vào bụng, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.
“Mặc kệ.” Mạc Thông nói vào lỗ tai y, hơi thở phả cả vào màng nhĩ, An Tiệp nhịn không được mà nghiêng đầu, Mạc Thông nở nụ cười, liếm liếm vành tai y, vừa lòng cảm nhận được cái tên tăng động trong lòng cứng đờ cả người, ngoan ngoãn hẳn xuống, “Tôi đi với anh.”
Người đàn ông này nhìn qua bách độc bất xâm, cực kì cứng cỏi, kì thực y rất khó lòng cự tuyệt những động tác thân mật nhỏ bé ấy. Có đôi khi chỉ cần một thân thể ấm áp kề cận trong ngày đông giá rét đã có thể khiến cho y mê đắm mà dịu ngoan. Mạc Thông thở dài, bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi hắn ôm eo đối phương, hình như nó còn nhỏ hơn chiều dài một cánh tay của hắn: “Sao anh ăn bao nhiêu mà không thấy có tí thịt nào thế? Nuôi chả bõ.”
“Lao động trí óc tiêu hao nhiều năng lượng mờ ~” An Tiệp phục hồi tinh thần, lui về phía sau một chút, chống tay nhích người dậy, “Còn cậu thế nào lại càng ngày càng nặng? Nuốt chì à?”
Mạc Thông bật cười áp sát lại nhìn y, đôi mắt cong cong ý cười sáng ngời, đồng tử đen thăm thẳm như muốn hút người sa chân trong đó. Rồi hắn buông mi mắt, đôi môi chạm nhẹ lên môi An Tiệp, lướt nhanh như cánh chuồn chuồn. Hắn ôm vai An Tiệp, nghiêng người, giữ lấy gáy y mà hôn lên. An Tiệp do dự một chút, cuối cùng cũng không đẩy ra, một tay chống sau người, tay kia vòng qua cổ hắn.
Đối với kỹ thuật hôn môi của y, ngoài miệng thì không nói nhưng thực ra Mạc Thông vẫn có chút canh cánh trong lòng, trong đầu lúc nào cũng tưởng tượng ra cảnh An Tiệp hôn người khác. Anh phải có bao nhiêu kinh nghiệm mới đạt được trình độ này chứ hả? Mùi dấm bốc chua lòm.
Cứ nghĩ đến việc y đã từng lưu luyến qua rất nhiều người, gặp dịp thì chơi, hại người hại mình; nghĩ đến việc y đã từng dịu dàng với bao nhiêu người nhưng không hề dừng lại, chỉ vì tất cả ký ức, tâm huyết, thậm chí là cả linh hồn y đều đã giao trọn cho một người khác trước rồi, Mạc Thông liền cảm thấy cả bụng buồn phiền.
Hắn biết như thế là cố tình kiếm chuyện, thế nhưng cảm giác thiếu an toàn mà An Tiệp để lại cho hắn chung quy vẫn quá lớn. Khoảng cách xa xôi trên thế gian chẳng qua là kẻ yêu nhau không hiểu rõ lòng nhau mà thôi, nhưng nếu cách xa không chỉ là cự ly, còn cả thời gian nữa thì sao đây?
Tất cả những người biết về An Ẩm Hồ, kể cả Túy Xà đều không rõ một người đàn ông như vậy sao lại vì một cô gái yếu đuối trong sáng mà dốc cạn nửa đời người, vì cô ấy quá tốt đẹp, vì cô ấy có sự tinh thuần mà y không quen thuộc ư? Hay bởi vì cô ấy là mối tình đầu của y, là người làm cho y biết đến tình yêu mới chớm?
Là may mắn của cô, hay là bất hạnh của y?
Chung quy mọi chuyện đã qua rất nhiều năm, có lẽ ngay cả An Tiệp cũng không nói rõ được tình cảm của mình với Mộc Liên