"Ta sẽ cùng ngươi ly khai." Lúc Phó Bạch Chỉ nói ra những lời này, nội tâm Hoa Dạ Ngữ thật ra vô cùng kinh ngạc.
Nàng đã sớm dự định phải ở lại Hàn tuyệt viện thật lâu, nhưng không nghĩ rằng Phó Bạch Chỉ sẽ nguyện ý cùng mình ly khai.
"A chỉ nói, là thật?"
Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói tràn đầy không tin.
Nhìn dáng vẻ thận trọng của nàng, Phó Bạch Chỉ gật đầu, sau đó phát hiện tay của mình còn đặt tại ngực nàng, liền muốn lấy ra, nhưng tay của Hoa Dạ Ngữ còn đè trên tay nàng, cái xê dịch đó, liền chạm đến nơi mềm mại ấy vài lần.
Cảm giác được cơ thể người trong lòng run lên, Phó Bạch Chỉ rất nhanh liền phát hiện, khối đậu đỏ vốn mềm mại trong lòng bàn tay đang dần dần cứng lại, chỉa vào lòng bàn tay của mình.
"A chỉ, đêm nay ta ở lại đây được không? Đợi đến ngày mai, chúng ta liền cùng nhau rời đi nơi này." Hoa Dạ Ngữ không thích Hàn tuyệt viện, càng không thích nơi cực lạnh.
Tuy nói nàng là ở chỗ này nhặt về một cái mạng, nhưng lại vứt bỏ Phó Bạch Chỉ.
Bây giờ bọn danh môn chính phái kia còn đang đuổi giết các nàng, nơi hai người đi ngoại trừ cả đời trốn ở chỗ này, chính là trở lại Minh tuyệt cung.
Tuy rằng Hoa Dạ Ngữ không quan tâm thân phận cung chủ của mình, nhưng Ám Ảnh còn đang ở chỗ đó, chờ đợi một câu trả lời của mình, Hoa Dạ Ngữ kiên quyết sẽ không tiếp tục lưu lại nơi này.
Huống chi, thuốc bên người nàng, cũng nhanh uống hết.
"Mấy ngày qua ta rất ít nghỉ ngơi, mỗi đêm đều cần vận công, ta sợ sẽ quấy nhiễu đến ngươi." Phó Bạch Chỉ nhàn nhạt nói, không dấu vết đem tay từ ngực Hoa Dạ Ngữ lấy ra.
Theo bàn tay hạ xuống, nàng nhìn thấy vết thương ở ngực Hoa Dạ Ngữ, hơi hơi trầm con ngươi.
Thương thế kia trước đây nàng xem qua vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn, ngực cũng sẽ không cầm được phát đau, mà nay nàng lại có thể không hề gợn sóng đối mặt vết sẹo này.
Hoa Dạ Ngữ nói không sai, mình đúng thật là đang trốn nàng, thậm chí muốn đơn phương kết thúc mối quan hệ giữa hai người.
Trải qua mấy ngày nay, Phó Bạch Chỉ suy nghĩ rất nhiều, nàng phát hiện, từ sau khi Hoa Dạ Ngữ tỉnh lại lần nữa, mỗi lần mình xuất hiện, đều có thể làm cho đối phương buồn bã rất lâu, mà nguyên nhân khiến Hoa Dạ Ngữ buồn, cho dù nàng không nói, nhưng Phó Bạch Chỉ không phải người ngu, làm sao sẽ không hiểu.
Người này quá yêu mình, từ trước kia đến bây giờ, luôn luôn nghĩ hết biện pháp che chở mình, ngây ngốc vì nàng nỗ lực.
Hôm nay mình vì cứu Hoa Dạ Ngữ, từ bỏ tình cảm đối với con người mà nói là quan trọng nhất.
Phó Bạch Chỉ không tin sau khi Hoa Dạ Ngữ biết sẽ không có nửa điểm tự trách, trên thực tế cũng đúng là như vậy, Phó Bạch Chỉ có thể nhìn ra Hoa Dạ Ngữ vẫn luôn áy náy, ánh mắt nàng mỗi lần nhìn mình là dịu dàng lại cưng chìu như thế, nhưng điều mình có thể cho nàng, cũng chỉ có vô tận lạnh lùng.
Không phải là không có thử bắt chước theo dáng vẻ của mình trước kia, nhưng Phó Bạch Chỉ đứng ở trước gương giả vờ nở nụ cười một ngày, cuối cùng mới phát hiện, nàng không có biện pháp làm được hoàn thiện.
Bất kể nàng cố gắng thế nào nở nụ cười, thế nào mô phỏng theo giọng nói chuyện trước đây, nhưng ánh mắt không lừa được người.
Lòng của nàng bị móc rỗng, cái gì đều không cảm giác được.
Không có biện pháp phát ra từ nội tâm bật cười, không có biện pháp phát ra từ nội tâm đi yêu thương Hoa Dạ Ngữ, như vậy Phó Bạch Chỉ, ngay cả chính nàng đều chán ghét không thôi.
Muốn rời khỏi Hoa Dạ Ngữ, không muốn mình lạnh lùng lại thương tổn đến nàng, chính là nguyên nhân chủ yếu Phó Bạch Chỉ thoát đi.
Nửa tháng nay, mỗi ngày nàng đều núp trong bóng tối nhìn Hoa Dạ Ngữ, thấy thương của nàng lành, mình không cách nào làm nàng hài lòng, nhìn nàng mỗi ngày đứng ở cửa viện lạnh như băng đó chờ mình, nàng lại không cách nào vì nàng mà khổ sở.
Vốn tưởng rằng lúc ấy trốn ở đó Hoa Dạ Ngữ sẽ nản lòng thoái chí ly khai, thế nhưng Phó Bạch Chỉ không nghĩ tới, nàng sẽ đến tìm mình.
Hàn tuyệt viện cũng không phải là nhất định phải do viện thủ nàng trấn giữ, mắt thấy Hoa Dạ Ngữ hy vọng mình cùng nàng trở lại Minh tuyệt cung như vậy.
Mặc dù trong đầu nghĩ lựa chọn này cũng không đúng đắn, Phó Bạch Chỉ vẫn đồng ý.
Có lẽ nàng chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, có thể giả ra bộ dáng trước kia.
Nếu nàng có thể nghe yêu cầu của Hoa Dạ Ngữ nhiều hơn, có lẽ người này cũng sẽ hài lòng một chút.
Vào giờ khắc này, Phó Bạch Chỉ coi mình là diễn viên, mọi thứ nàng làm chính là phối hợp biểu diễn.
Suy diễn hình ảnh mình trước đây hoạt bát, cố gắng đem nụ cười dối trá hóa thành chân thực, để cho Hoa Dạ Ngữ có thể dễ chịu chút, chí ít...!Đừng tự trách nữa.
"Không sao, nếu a chỉ luyện công, ta ở một bên nghỉ ngơi là được, ngươi sẽ không quấy rầy ta, để ta ở lại chỗ này đi." Hoa Dạ Ngữ lần thứ hai khẩn cầu, thấy sự khát vọng sâu sắc trong con ngươi của nàng, Phó Bạch Chỉ ngược lại cũng không muốn cự tuyệt nữa.
Nàng thay Hoa Dạ Ngữ mặc lại y phục, thấy người này thủy chung đỏ mặt, nhìn lén mình rồi lại ở lúc mình quay đầu lại dời mắt, Phó Bạch Chỉ ở trong lòng nặng nề thở dài, nàng không biết mình một mặt đón ý nói hùa như vậy có phải tốt thật hay không, nhưng ít ra hiện tại nàng không có biện pháp cự tuyệt Hoa Dạ Ngữ.
Đến buổi tối, hai người tùy tiện ăn vài thứ, Hoa Dạ Ngữ vốn là ăn không nhiều lắm, mà Phó Bạch Chỉ sau khi luyện công, chỉ cảm thấy cảm githèm ăn cũng ít đi.
Một bàn thức ăn hai người ngồi chung ăn không quá mười đũa, liền sai người đem xuống.
Phó Bạch Chỉ ở một bên vận công, còn Hoa Dạ Ngữ lại dốc lòng thu dọn đồ đạc hai người ngày mai xuống núi.
Khác với lúc đến, giờ đây Phó Bạch Chỉ đã hơn xưa, cái lạnh của nơi cực lạnh lại càng không cách nào làm gì được nàng.
Hoa Dạ Ngữ chỉ lấy chút đồ vật rải rác liền ngồi ở một bên, an tĩnh nhìn Phó Bạch Chỉ luyện công.
Băng tâm bí quyết cường đại khi Hoa Dạ Ngữ nhìn đến Thu Ánh Hàn là biết được một...!hai..., lần này chính là lần đầu tiên nàng cảm giác được sự lợi hại của Phó Bạch Chỉ sau khi công thành.
Lúc vận