Đã định ngày lên đường, Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ tự nhiên sẽ không trì hoãn.
Đầu tiên là đem sự vụ lớn nhỏ trong Hàn tuyệt viện giao cho những người khác xử lý, Phó Bạch Chỉ liền cùng Hoa Dạ Ngữ ly khai cái nơi hoàn toàn phá vỡ các nàng này.
Khác với lúc tới thảm hại, lúc này đây rời đi, Phó Bạch Chỉ thậm chí không có dùng phương tiện thay cho việc đi bộ, mà là trực tiếp ôm Hoa Dạ Ngữ, nhanh chóng dùng khinh công bay vọt ra nơi cực lạnh.
Dọc theo đường đi, hai người trầm mặc không nói, ngoại trừ những đối thoại cần thiết, thậm chí ngay cả hàn huyên cũng không có.
Mới ra khỏi nơi cực lạnh, trên đường hai người đi về hướng Minh tuyệt cung liền nghe được rất nhiều tin tức trên giang hồ.
Ba người Tạ Xuyên và Hồng Nghị Hồng Viễn chết ở bên trong Thương khung môn, thời gian tử vong giống nhau, vả lại là một kích trí mạng, ai cũng không nghĩ tới ba trụ cột lớn của võ lâm chính phái sẽ qua đời trong chớp mắt, người có thể biết, cũng chỉ có mình Phó Bạch Chỉ.
Từ nay về sau, võ lâm chính phái lòng người bàng hoàng, đều đồn thổi là người của Minh tuyệt cung giết bọn người Tạ Xuyên, tất cả tụ tập lại, xu hướng muốn tiêu diệt Minh tuyệt cung.
Lệnh truy sát dán đầy phố lớn ngõ nhỏ kia, người trên bức họa, chính là Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ.
Nhìn thấy những thứ này, Hoa Dạ Ngữ nét mặt không có chấn động, chỉ là lẳng lặng nhìn Phó Bạch Chỉ, người kia thì càng xem thường.
Nàng đã từng không sợ, mà nay có thực lực, Phó Bạch Chỉ liền càng thêm không sợ.
Đến một trấn nhỏ nào đó mua ngựa lại mua chút rượu và thức ăn, Phó Bạch Chỉ thấy lão bản của cửa hàng ấy nhìn mình hồi lâu, lúc đầu nàng cũng không để ý, cho đến khi lão bản trốn ra sau lén lút viết cái gì, lại dùng bồ câu đưa tin gửi đi, Phó Bạch Chỉ mới ý thức tới đối phương là nhận ra tướng mạo của bản thân, đang tìm người tới hỗ trợ, nàng từ bỏ vài thứ kia, trực tiếp về đến bên người Hoa Dạ Ngữ.
"Hành tung của chúng ta bị phát hiện, cần phải đi." Tuy rằng Phó Bạch Chỉ chuẩn bị ly khai, nhưng hành động của nàng không có nửa điểm hoang mang.
Biết nàng nói cái gì, Hoa Dạ Ngữ gật đầu, liền lên ngựa, cùng Phó Bạch Chỉ ly khai.
Hai người đi không bao xa, liền có một đám người đuổi theo, rất hiển nhiên mục tiêu chính là các nàng.
Nhắc tới cũng không kỳ quái, Phó Bạch Chỉ đã sớm biết, nếu võ lâm chính phái đã phát ra lệnh truy sát, tướng mạo của nàng và Hoa Dạ Ngữ thế này, bị nhận ra là điều dễ dàng.
Nhưng hai người ai cũng không muốn cải trang, nói là tự tin cũng tốt, tự phụ cũng được.
Phó Bạch Chỉ không biết vì sao, từ sau khi luyện qua băng tâm bí quyết, nàng rõ ràng không có tình cảm, lại không hiểu sao có chút hiếu chiến.
Cùng cô gái áo đen kia gặp mặt là như vậy, mà nay cũng tương đồng.
Trước đây, nàng và Hoa Dạ Ngữ nhận hết mọi lăng nhục, mà nay Tạ Xuyên và Hồng Nghị Hồng Viễn đã chết, võ lâm sợ là không ai có thể địch qua nàng.
Nghĩ đến điểm này, Phó Bạch Chỉ đúng là chậm rãi giảm tốc độ, Hoa Dạ Ngữ thấy nàng làm như vậy, tuy rằng nghi hoặc, lại không nói gì, chỉ là ôm chặc lấy hông của Phó Bạch Chỉ.
"A chỉ, ngươi vốn là chưởng môn Thương khung môn, hôm nay vì ta thay đổi đến bước này, ngươi sẽ không hối hận?" Đây là câu nói dài nhất trong ngày của Hoa Dạ Ngữ, nghe nàng hỏi như vậy, Phó Bạch Chỉ lắc đầu, nghĩ đến đối phương có thể sẽ không nhìn thấy, chỉ mở miệng nói một chữ không.
Tốc độ của Phó Bạch Chỉ lúc này rất chậm, mà người truy giết cũng theo sau.
Hoa Dạ Ngữ thấy bọn họ từng tên từng tên hung thần ác sát nhìn mình chằm chằm, trong lòng Phó Bạch Chỉ lại coi thường.
Nàng nhẹ nhàng đẩy Hoa Dạ Ngữ ra, rút trường kiếm trong tay, kiếm này nàng mang theo bên mình rất nhiều năm, có một dạo Phó Bạch Chỉ từng nghĩ đây là trói buộc, cũng không thích cầm kiếm sống qua ngày, nhưng vào giờ khắc này, Phó Bạch Chỉ đúng là thập phần hưởng thụ loại cảm giác như vậy.
Nội lực cường đại cuồn cuộn không ngừng từ trong cơ thể tràn ra, chảy qua tứ chi, như là không bao giờ lấy hết cũng không dùng hết.
Đem chân khí ngưng trên mũi kiếm, Phó Bạch Chỉ tiện tay đảo qua, liền chặt đứt chân ngựa người bên cạnh đang cưỡi, con ngựa kia mất chân trước đau đớn, kêu rên một tiếng liền té xuống mặt đất, mà người cưỡi ngựa cũng mất đi thăng bằng, thẳng tắp hướng phía trước ngã xuống.
Phó Bạch Chỉ hơi hơi câu dẫn ra khóe miệng, không chậm trễ chút nào đem kiếm xoẹt ra phía sau, dễ dàng chặt đứt đầu người nọ, máu vẩy khắp bầu trời.
Thấy tình cảnh như vậy, mấy người khác cũng có chút sợ hãi, bọn họ bất quá là một đám người ô hợp tiểu môn tiểu phái, đuổi theo chẳng qua là không muốn người chạy xa, đợi những đại môn phái kia tới, ai biết tên Phó Bạch Chỉ này xuất thủ lại ác độc như vậy, giết người còn chưa đủ, lại còn chém mất đầu.
Những người đó quay đầu ngựa lại muốn chạy, nhưng Phó Bạch Chỉ hiển nhiên không muốn buông tha bọn họ.
Cơ thể từ từ không nghe sai khiến, ngay cả ngựa cũng không chạy nổi, từ từ chậm lại, vài người thậm chí không có kịp phản ứng, ngực chính là tê rần, máu tươi theo mắt và cái lỗ tai tràn ra, cũng không lâu lắm, liền thất khổng chảy máu mà chết.
Gân mạch của bọn họ vừa rồi đã sớm bị Phó Bạch Chỉ dùng nội lực cưỡng ép bóp vỡ, ngay cả thanh đới cũng bị đối phương trơ trơ nghiền nát, chết cực kỳ thống khổ, lại không phát ra được tiếng, cuối cùng chỉ có thể nằm trên mặt đất, đoạn khí.
"A chỉ...!Ngươi..." Chỉ chớp mắt, hơn mười người liền chết ở trên đường, dù cho Hoa Dạ Ngữ vào Minh tuyệt cung nhiều năm như vậy, cũng sẽ không cố ý đả thương người.
Người nàng giết chết, đều là người muốn mạng của nàng, nhưng những người đó vừa rồi rõ