"Sao sư tỷ lại tới tìm ta, không phải là trò chuyện với vị công tử kia rất vui sao?" Cơ thể bỗng nhiên ngã vào trong cái ôm mềm mại, khiến cho Hoa Dạ Ngữ run lên, mà sau đó Phó Bạch Chỉ vỗ vỗ càng làm cho nàng mừng rỡ không thôi.
Không biết từ lúc nào, Hoa Dạ Ngữ càng ngày càng không thích có người tới quấy rầy lúc nàng và Phó Bạch Chỉ đơn độc ở chung, mà hành động vừa rồi của Hách Liên Thịnh càng làm cho Hoa Dạ Ngữ bực bội.
Nam tử kia nàng có chút ấn tượng, ngày đó ở Dược tiên cốc nam tử này nói rất nhiều với Phó Bạch Chỉ, mà nay thấy hai người vui vẻ trò chuyện, hoàn toàn coi mình như vô hình.
Một khắc kia, Hoa Dạ Ngữ chỉ cảm thấy ngực chua xót không thôi, liền bốc đồng xoay người rời khỏi, không nhìn hình ảnh chói mắt đó nữa.
Nhưng Hoa Dạ Ngữ tuyệt đối không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ sẽ đến tìm mình, còn ôm lấy nàng giống như bây giờ.
Toàn bộ bất mãn trong lòng theo cái ôm này tan thành mây khói, nghĩ đến vừa rồi tay của Phó Bạch Chỉ vỗ cái mông của mình, trên mặt Hoa Dạ Ngữ thoáng qua một tia e lệ, rồi lại không muốn nhanh như vậy thì tha thứ Phó Bạch Chỉ tội không để ý mình, chính là ghen tuông cho phép, vặn hỏi đôi chút.
"Ta nào có cùng hắn trò chuyện vui vẻ, ngươi có biết lúc phát hiện ngươi rời đi ta sốt ruột cỡ nào hay không, nếu như lạc mất ngươi, ta trở về nên ăn nói như thế nào với sư phụ?" Phó Bạch Chỉ vội vàng giải thích, hoàn toàn không phát hiện nụ cười trên mặt của Hoa Dạ Ngữ sau khi nàng nhắc tới hai chữ sư phụ dần trở nên đạm nhạt.
"Nguyên lai sư tỷ tìm ta gấp như vậy, chỉ là vì sợ bị sư phụ trách phạt? "
"Đương nhiên không phải, ta lo lắng cho ngươi, mới tìm ngươi." Phó Bạch Chỉ trả lời rất nhanh, mà đáp án này vừa vặn làm Hoa Dạ Ngữ hài lòng.
"Nghe sư tỷ nói như vậy, ta liền vui vẻ.
Lúc nãy sở dĩ ta cố tình né ra, chỉ là không nhìn nổi ngươi cười rạng rỡ với người khác như vậy.
Ta luôn muốn chiếm giữ ngươi, để cho trong mắt ngươi chỉ có ta, ý nghĩ như vậy có phải quá ngây thơ rồi hay không?"
Phó Bạch Chỉ đã quên buông hai tay của mình ra, Hoa Dạ Ngữ cũng không muốn nàng buông xuống.
Nói ra những lời trong lòng này, nàng dứt khoác lui cơ thể về phía sau, rúc vào trong lòng Phó Bạch Chỉ.
Giờ đây nàng đã biết rõ tâm tư của mình, không hề bối rối, cũng không còn nhút nhát nữa.
Thân là con gái nàng thích sư tỷ của mình, cũng không phải là tình cảm đồng môn, cũng không thân tình chị em, mà là người thương ái mộ.
"Ta là sư tỷ của ngươi, đương nhiên sẽ không bỏ ngươi chơi đùa với kẻ khác, đèn hoa này thực sự rất đẹp, trước kia ta chưa từng thấy qua nhiều đèn hoa đẹp mắt như vậy." Phó Bạch Chỉ không có trả lời Hoa Dạ Ngữ, mà là mang theo nàng ngồi ở ven sông, hai người lẳng lặng nhìn đèn hoa sen phân tán trong hồ.
Chung quanh là đoàn người đông đúc, giữa các nàng giống như có một vách ngăn kỳ diệu, người ngoài không cách nào tới gần, càng không thể chen chân.
"Hoá ra sư tỷ cũng như ta, cũng chưa có thấy qua hội đèn lồng.
Ta vẫn luôn rất thích nhìn hồ nước, luôn cảm thấy chúng nó mặc dù nhạt nhẽo tĩnh mịch, nhưng khi nhìn sẽ làm cho lòng ta tĩnh lặng lại." Hoa Dạ Ngữ nói khẽ, âm thanh nhu nhu lẩn quẩn bên tai.
Thấy nàng nghiêng người, vùi đầu tựa lên vai của mình.
Giờ khắc này, cảm thấy hưởng thụ cũng không chỉ là Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ cũng thích sự yên lặng ôn tồn lúc này.
"Vừa rồi ngươi ước nguyện cái gì?" Nhìn sườn mặt của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng hỏi.
Sự vật quá mức vĩ đại, thực sự sẽ làm người ta không muốn, mà Hoa Dạ Ngữ với mình, chính là như thế.
Từng sống hơn 28 năm, cuộc sống của Phó Bạch Chỉ chỉ là vô vị không có gì khác lạ, nàng đi lên quỹ đạo mỗi người đều có thể đi, đến trường, tốt nghiệp, tìm được đối tượng thích hợp, nói chuyện cưới gả, bất đắc dĩ chia tay.
Ngoại trừ cha mẹ ra, Hoa Dạ Ngữ là người đối với mình tốt nhất.
Vào giờ khắc này, Phó Bạch Chỉ không muốn nghĩ nhiều lắm.
Quản nữ chính nữ phụ cái gì, hiện tại nàng chỉ muốn lẳng lặng ôm lấy Hoa Dạ Ngữ thế này, nghe hơi thở trên người nàng, nghe nàng thì thầm những lời nói ngọt ngào, thật là tốt đẹp.
"Ta mong muốn sư tỷ có thể mãi mãi bình an hạnh phúc, càng hy vọng, người có thể mang đến phần hạnh phúc này cho ngươi, là ta." Hoa Dạ Ngữ nói xong, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về Phó Bạch Chỉ.
Bốn mắt nhìn nhau, mặc dù sắc trời dần dần tối, người trên đường cũng dần dần thưa thớt, lại làm cho hai người cảm thấy an nhàn.
Ánh nến trong nước soi sáng gò má của Hoa Dạ Ngữ, gò má kia trắng ngần đẹp đẽ không gì sánh được, con ngươi đen lóe sáng phản chiếu hình bóng của mình, cũng chỉ có chính mình.
Cái nhìn này bao hàm nhiều lắm, nó khiến Phó Bạch Chỉ cho rằng chỉ cần nhìn liền không cách nào nhận nổi tình cảm nồng nàn mà đôi mắt kia truyền tới.
Nàng nhịn không được vươn tay, nhẹ vuốt gò má của Hoa Dạ Ngữ, từ cằm đến vành tai, rồi đến cái trán và chóp mũi, sau cùng rơi vào trên hai cánh môi mềm mại.
Buổi sáng, nàng vừa mới được người này hôn qua, kỳ thực nói là liếm thì thích hợp hơn.
Không biết sao, Phó Bạch Chỉ rất muốn dạy Hoa Dạ Ngữ một chút, cái gì mới thật sự là hôn môi.
"Hoa Dạ Ngữ, ta hỏi ngươi, ngươi thích ta của lúc trước, hay là bây giờ." Phó Bạch Chỉ vén lọn tóc dài của Hoa Dạ Ngữ lên, thấp giọng hỏi.
Có một số việc, nàng cần một cái đáp án
"Sư tỷ là có ý gì? Ngươi lúc trước và ngươi bây giờ không phải đều là ngươi sao?"
"Ta của trước đây là Lục Quý Ly, mà bây giờ ta là Phó Bạch Chỉ.
Đã từ bỏ thân phận của Lục Quý Ly, ở trước mặt ngươi không phải là đại sư tỷ mà ngươi vẫn nghĩ, dù vậy, ngươi vẫn còn muốn nói với ta những lời lúc nãy sao?" Tiếng nói cất lên, hai người đúng là không ai nói nữa.
Phó Bạch Chỉ lẳng lặng nhìn hồ nước, không thúc giục Hoa Dạ Ngữ, cũng không vội tìm kiếm câu trả lời.
Hiện tại nàng chiếm đoạt thân thể Lục Quý Ly, dù vậy, nàng vẫn có niềm kiêu hãnh thuộc về chính nàng.
Nếu Hoa Dạ Ngữ thích chỉ là chủ nhân trước kia của thân thể này, chính là không có bất cứ quan hệ gì với mình.
Nhưng mà, cái ý nghĩ này mới ra, nàng liền bị người trong ngực ôm thật chặc.
Hoa Dạ Ngữ dùng sức rất nhiều, làm cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy thở dốc khó khăn, cũng không muốn đẩy nàng ra.
"Sư tỷ nói, ta không biết rõ cũng không hiểu vì sao ngươi phải đổi tên đổi họ.
Nhưng ta chỉ biết là, từ cái ngày ngươi đánh ta trong hối cải thất, chính là đối xử với ta rất khác.
Trước đây ngươi luôn luôn trách mắng ta, xa lánh ta, ta thường xuyên nghĩ ta đã làm sai điều gì, làm thế nào mới có thể làm bằng hữu với sư tỷ một lần nữa.
Nhưng bây giờ, lại không muốn làm bằng hữu với ngươi, mà là muốn làm người duy nhất của ngươi."
"Nếu nói là thích, chỉ thích sư tỷ bây giờ, cũng chỉ có lúc đối mặt ngươi, cơ thể mới nóng lên phát nhiệt." Hoa Dạ Ngữ càng nói càng nhanh, hơi thở dồn dập gấp gáp phả vào cổ mình, để cơ thể Phó Bạch Chỉ cũng khô nóng theo.
Hai người bây giờ dán quá gần, đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của nhau, ngửi được mùi hương thơm ngát thuộc về người kia.
"Tim ngươi đập rất nhanh, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Nằm bên cạnh bờ đê, Phó Bạch Chỉ mặc cho Hoa Dạ Ngữ đè lên người mình.
Khung xương của nàng rất nhỏ, tuy rằng trên người không có bao nhiêu thịt, nhưng cũng không cấn người.
Nhất là hai ngọn núi nhỏ mềm mại trước ngực, cứ như vậy đè ở trước ngực mình, cảm giác quá mức mềm mại thoải mái hẳn là khiến cho Phó Bạch Chỉ có chút buồn ngủ.
"Ta đang suy nghĩ, sư tỷ bây giờ thực sự rất đẹp, ngươi bị ta ôm vào trong ngực, giống như là chỉ thuộc về một mình ta, ai cũng không đoạt được."
"Nói cái gì vậy, trừ ngươi cảm thấy như vậy ra, còn có ai sẽ đến cướp ta đây." Phó Bạch Chỉ cười đáp, trong mắt hiện lên một tia tự giễu.
"Sư tỷ ưu tú như vậy, người nhớ thương ngươi tất nhiên là rất nhiều, ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra, không muốn bất luận kẻ nào đem ngươi từ bên cạnh ta cướp đi."
Thanh âm của Hoa Dạ Ngữ chợt thấp xuống vài phần, ánh mắt cũng không nhu hòa nữa, mà là mang theo xâm chiếm để cho mình xa lạ.
Phó Bạch Chỉ