"Tiêu Y, ngươi ngoài miệng nói như vậy, thân thể lại nói cho ta biết ngươi đang nói dối." Lời nói đùa kèm theo hơi nóng rót vào bên tai, làm cho thân thể vốn mềm nhũn như bùn càng thêm vô lực.
Tiêu Y leo lên người Mộc Tử Anh không ngừng khe khẽ thở gấp, hai người không hề phát hiện, nhất cử nhất động của các nàng đều rơi vào trong mắt Hoa Dạ Ngữ.
Nhiệt độ trên mặt nóng kinh người, như là có lửa cháy ở bên cạnh, ngực cũng theo đó toát ra hơi nóng.
Hoa Dạ Ngữ hốt hoảng vận khởi khinh công chạy đi, nhưng chạy càng xa, thì nỗi xao động trong lòng càng rõ ràng.
Đoạn đối thoại giữa Tiêu Y và Mộc Tử Anh còn sở sờ ở trước mắt, mà hai người làm loại chuyện đó ở sau núi giả càng làm cho Hoa Dạ Ngữ nghẹn họng nhìn trân trối.
Nàng nhìn thấy Mộc Tử Anh dùng miệng hôn lên bộ ngực Tiêu Y, lại thấy tay phải của nàng nhiều lần sờ bộ vị rất tư mật của cơ thể con gái, bị đối đãi như vậy, âm thanh Tiêu Y phát ra cũng không phải là hoàn toàn là thống khổ, mà sung sướng lại nhiều hơn.
Nghĩ đến một màn vừa rồi, Hoa Dạ Ngữ khẽ cau mày, vội vàng chạy đến đình viện của Phó Bạch Chỉ, nàng muốn gặp nàng ngay.
"Sư tỷ, ngươi đã ngủ chưa?" Đứng ở cửa, Hoa Dạ Ngữ nhẹ nhàng gõ cửa, lần này nàng không dám tùy ý xông loạn vào giống như lần trước nữa, để tránh Phó Bạch Chỉ giận càng thêm giận.
"Ngươi có việc?"
"Ta có vài lời muốn nói với sư tỷ."
"Chờ một chút, ta mặc thêm áo rồi vào."
Phó Bạch Chỉ nói xong, Hoa Dạ Ngữ liền nghe được trong phòng có tiếng nước gợn sóng, biết là Phó Bạch Chỉ đang tắm, vội vàng xoay người qua chỗ khác.
Cách cánh cửa giấy, Phó Bạch Chỉ đem động tác của Hoa Dạ Ngữ thu hết vào trong mắt, không khỏi lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Kỳ thực cơn tức của nàng đã sớm tiêu tan từ lúc trên đường trở về, sở dĩ hai người biến thành loại quan hệ mập mờ như hôm nay, quả thực mình cũng có trách nhiệm.
Sau khi đến thế giới này, không thể không thừa nhận, người duy nhất nàng quen thân, chỉ có mình Hoa Dạ Ngữ.
Mặc dù hai người có cái loại quan hệ ắt phải đối địch này, nàng vẫn không cách nào tự kiềm chế mà thân thiết với nàng.
Các nàng đã đồng sinh cộng tử, Hoa Dạ Ngữ không chỉ cứu mình một lần, nếu nói thật sự không có một chút cảm tình, đó là không có khả năng.
Trước đây, Phó Bạch Chỉ cảm giác mình yêu vị hôn phu kia, thẳng đến lúc hai người nói chuyện cưới gả rồi chia tay, khi nàng khôi phục tình trạng độc thân, mới phát hiện ngoại trừ hận ý và chán ghét lúc ban đầu, cái gọi là thích cũng không hơn gì cái này.
Thời gian dài, cảm tình phai nhạt, nàng chợt phát hiện, mình chỉ dùng hơn một tháng, liền buông xuống chuyện bị chia tay, thật ra bây giờ ngay cả hình dáng của người đàn ông kia ra sao nàng cũng không nhớ.
Tình cảm thiếu sâu nặng, nói thích còn miễn cưỡng, chứ đừng nói gì đến yêu.
Bản tính của Phó Bạch Chỉ đã là như thế, nàng ích kỷ, quái gở, thậm chí nghĩ rằng cả đời này nàng chỉ biết yêu chính mình mà thôi, lại càng không thích thêm người nào nữa.
Nhưng Hoa Dạ Ngữ xuất hiện, cái cô bé chỉ có 15 tuổi này lại làm cho nàng cảm thấy vui vẻ mà trước nay chưa từng có, đó là một loại cảm giác mỗi khi ở chung một chỗ sẽ cảm thấy an nhàn muốn ngủ say, là sự tín nhiệm hoàn toàn.
Phó Bạch Chỉ biết mình cũng có chút thích Hoa Dạ Ngữ, phần thích này để cho nàng dung túng đối phương đến gần, lần lượt nhẹ dạ.
Thế nhưng, thích cuối cùng chỉ là thứ tình cảm nhàn nhạt, Phó Bạch Chỉ sợ chết, cho nên nàng cũng không cảm thấy mình sẽ vì phần thích này mà không để ý đến sinh mệnh.
Còn ba ngày, ba ngày sau chính là đại thọ sáu mươi của Lục Uyên.
Mà ngày nào đó, chính là ngày Lục Quý Ly bị phát hiện có liên quan tới Minh tuyệt cung, bị phế võ công trục xuất khỏi sư môn.
Trước đây Phó Bạch Chỉ an bài cái tình tiết này, chỉ vì trả thù cái ả đã cướp đi bạn trai của mình.
Nàng tưởng tượng mình là nữ chính, đem nữ phụ Lục Quý Ly ngược đến mức thương tích đầy mình.
Nghĩ đến Lục Quý Ly sau cùng vào Minh tuyệt cung, bị lão thái bà Minh tuyệt cung dùng làm người thuốc thí nghiệm, rõ ràng bị hành hạ lợi dụng đến chết, trong lòng Phó Bạch Chỉ đã có tính toán.
Dù không thể thay đổi được số kiếp bị trục xuất sư môn, nàng cũng suy nghĩ xong những điều này, Phó Bạch Chỉ đã thay xong quần áo, nàng là người hiện đại, lúc ngủ không có thói quen mặc quá nhiều đồ, cũng chỉ mặc áo trong phong phanh đi mở cửa.
Nhìn Hoa Dạ Ngữ đang đứng đưa lưng về phía cửa, hình như nàng vô cùng thấp thỏm, hai tay chặt nắm liên tục đùa nghịch làn váy, như một con thỏ nhỏ đang hoảng hốt.
"Ngươi tìm ta có việc?" Phó Bạch Chỉ cố ý đem âm thanh thả lạnh, biểu hiện xa lánh như thường ngày.
Nghe nàng gọi mình, Hoa Dạ Ngữ chậm rãi xoay người, nhưng lại trực tiếp cứng đờ tại chỗ, quên mất dời đi đường nhìn.
Phó Bạch Chỉ lúc vừa tắm xong rất khác với lúc bình thường, sinh ra chút dịu dàng cùng lười biếng, trắng nõn gò má của nàng ửng hồng, giống như bôi son, trơn mềm trắng nõn lại lộ ra loại phong tình khác.
Dưới ánh trăng, nàng mặc chiếc áo mỏng màu trắng, đai lưng tà tà treo bên thắt lưng, phác thảo vòng eo mảnh khảnh đến mức hoàn mỹ không tỳ vết.
Giờ phút này toàn thân Phó Bạch Chỉ đều mang theo hương thơm đủ để mê hoặc lòng người, nhìn gương mặt dịu dàng cùng dung mạo của nàng, còn có giọt nước từ gáy chậm rãi chảy xuống bộ ngực trắng nõn, cũng không biết sao, Hoa Dạ Ngữ đúng là liên tưởng đến màn vừa thấy ở trong vườn hoa trước đó.
Nếu như không đoán sai, Mộc Tử Anh cùng Tiêu Y hẳn là đang làm chuyện nam nữ trong sách nói.
Trước khi chưa động lòng Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ không nghĩ tới ái tình, đối tình dục thì càng dốt đặc cán mai.
Mà lúc gặp phải Phó Bạch Chỉ, nàng đã tới thư quán tìm đọc rất nhiều thơ và sách miêu tả tình ái, mơ hồ đã hiểu một ít.
Tràng cảnh vừa rồi ở hoa viên đối với loại thiếu nữ ôm ấp mối tình đầu như Hoa Dạ Ngữ là chấn động