Tuyết rơi khắp bầu trời tựa hồ chẳng bao giờ dừng lại, bao phủ toàn bộ đường lên núi, ngăn trở bước chân người.
Chim chóc vô tình xông vào trong nháy mắt cánh liền cứng ngắc rơi vào trong tuyết, giãy dụa vô lực, cũng chỉ có thể sống sờ sờ bị đông thành nước đá.
Trong mảnh sân bị đại tuyết che phủ, nữ tử cả người mặc trường bào màu thủy lam ngồi trên chiếu, loại vải này nhìn qua hết sức đơn bạc, nhưng sắc mặt nàng lại như thường, như là không cảm giác được giá lạnh.
Tóc nàng cũng không phải màu đen, mà là màu trắng bạc cực kỳ hiếm thấy, một đầu chỉ bạc tự nhiên mà rũ xuống trên vai, toàn bộ sợi tóc trên trán vén lên đỉnh đầu, lộ ra dung nhan rất tinh xảo, giống như ông trời thiên vị mà đặc biệt khắc ra.
Lông mi dài mảnh đen nhánh của nàng cũng không dày đặc, hai tròng mắt lạnh lùng xa lánh hơi khép, lộ ra đôi mắt đẹp màu thủy lam bên trong.
Cánh môi nhẹ nhàng khép kín, lại có loại cao ngạo mà lại không thể xâm phạm độ cong.
Ở giữa mi tâm của nàng có một cái chu sa màu lửa đỏ, càng tôn lên gương mặt trắng như tuyết đó.
Nàng tựa ở trên người một con sư tử cả người trắng như tuyết, mà dã thú vốn nên hung mãnh kia lại dịu ngoan nằm ở dưới thân nàng, như là sủng vật vậy.
"Viện thủ, ngài an bài chúng ta đã làm xong, Phó Bạch Chỉ vẫn chưa bị thương, Hắc cổ tuyệt sát cũng không tính mệnh chi ưu." Đúng lúc này, trong sân bỗng nhiên xuất hiện hai người.
Bọn họ đứng ở phía sau, hướng nữ tử ngồi dưới đất kia gật đầu nói.
Mà hai người này, chính là đệ tử Hàn tuyệt viện trước đây đã cứu Phó Bạch Chỉ tại Minh tuyệt cung.
"Ân." Cực kỳ đơn giản một chữ, xem như trả lời.
Hai vị lão giả kia cũng không có bị xem nhẹ không được tự nhiên, trái lại càng thêm cung kính khom người, lên tiếng lần nữa."Khởi bẩm viện thủ, hiện nay cốc chủ Dược tiên cốc đã đi Minh tuyệt cung, mà đám người Tạ Xuyên cùng Hồng Nghị Hồng Viễn đang tụ tập võ lâm chính phái ở khắp nơi, chuẩn bị lần nữa tiêu diệt hoàn toàn Minh tuyệt cung."
Nghe được hai đệ tử hồi báo, cô gái biểu tình vẫn như cũ lạnh nhạt, không có dâng lên bất kỳ gợn sóng nào.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, hai tròng mắt màu xanh nhạt hiện lên một tia xác định, qua nửa ngày mới mở miệng.
"Lui ra đi."
"Dạ."
"Người yêu? Nhưng ta ngươi đều là nữ tử." Lời nói của Liễu Tĩnh Mạt vừa ra, không chỉ là Liễu Tử Linh, ngay cả ở một bên Hoa Dạ Ngữ cùng Phó Bạch Chỉ đều khiếp sợ.
Thấy Phó Bạch Chỉ trợn mắt hốc mồm nhìn các nàng, Hoa Dạ Ngữ bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải nắm tay của Phó Bạch Chỉ nhanh chóng đi ra ngoài, để cho Liễu Tĩnh Mạt cùng Liễu Tử Linh đơn độc ở chung.
"Nữ tử thì như thế nào, Tử Linh đã từng không cho là như vậy." Tuy rằng ngực đã sớm quyết định chú ý, thật là nói như vậy ra, Liễu Tĩnh Mạt vẫn còn khó nén khẩn trương trong lòng.
Nàng sợ Liễu Tử Linh sẽ chọc thủng lời nói dối của mình, càng sợ sau khi mất trí nhớ nàng vẫn như trước không cách nào chấp nhận chuyện nữ tử cùng nữ tử.
Ngay lúc nàng đang miên man suy nghĩ, bàn tay của Liễu Tử Linh đặt trên mu bàn tay nàng đã dời đến trên mặt nàng, nhẹ nhàng sờ gò má nàng.
"Xin lỗi, nếu lời ta vừa nói để cho ngươi không vui, ta thu hồi được không? Tuy rằng nữ tử cùng nữ tử cùng một chỗ loại sự tình này nghe có chút rợn người, nhưng ta cũng không phải là không cách nào chấp nhận."
"Nói như vậy, ngươi tin tưởng lời của ta?" Nghe được Liễu Tử Linh nói như vậy, Liễu Tĩnh Mạt khó có được lộ ra kinh ngạc biểu tình, thấy nàng trừng lớn cặp mắt nhìn mình, Liễu Tử Linh cưng chìu cười cười, tuy rằng thân thể không có chút khí lực nào, lại vẫn gật đầu.
"Chuyện ngươi nói, tuy rằng ta tạm thời không cách nào chấp nhận, nhưng ta tin tưởng ngươi."
"Vì sao? Tại sao ngươi muốn tin tưởng ta? Lẽ nào ngươi sẽ không sợ ta gạt ngươi, thật ra ta mới là người hại thương thế của ngươi thành như vậy đấy?" Liễu Tĩnh Mạt nói những lời này thời điểm, thân thể run liên tục.
Nàng không nói dối, dù sao Liễu Tử Linh biến thành như hôm nay, đều là bởi vì mình.
Nhất thời tà niệm sẽ tạo thành sai lầm lớn, mà Liễu Tĩnh Mạt biết, từ cái đêm nàng muốn thân thể của Tử Linh, các nàng cũng không trở về được nữa.
Nhìn Tử Linh từ ban đầu chống cự đến sau cùng không phản ứng chút nào, mắt thấy cái thiếu nữ đã từng hoạt bát kia trở nên như cái xác không hồn, Liễu Tĩnh Mạt như thế nào sẽ không khó chịu, không đau lòng?
Nàng sợ như vậy Liễu Tử Linh, nàng sợ có ngày người này sẽ rời khỏi mình, vĩnh viễn cũng không thuộc về nàng.
Cho nên nàng liều mạng muốn chứng minh sự tồn tại của mình, nàng không ngừng muốn thân thể của người này, chỉ có khi Liễu Tử Linh không chịu nổi sự đụng chạm của mình mà nỡ rộ một khắc kia, nàng mới cảm thấy Liễu Tử Linh là thuộc về mình.
Đêm hôm đó, khi nàng nấu hảo dược trở lại phát hiện Liễu Tử Linh không thấy, một loại sợ hãi lan tràn đến toàn thân để cho Liễu Tĩnh Mạt như muốn phát điên.
Nàng quăng mình trên chiếc giường Liễu Tử Linh đã nằm qua, liều mạng ngửi mùi Tử Linh lưu lại, cảm thụ nhiệt độ của nàng, nhưng có thể tìm được, lại chỉ là ít ỏi tàn hương.
Liễu Tĩnh Mạt không tin Liễu Tử Linh có năng lực ly khai, tất nhiên là có người hiệp trợ nàng.
Nàng không ngừng ở trong Dược tiên cốc tìm kiếm thân ảnh của người nọ, đập bể đồ vật trong phòng, tùy ý để những mảnh gốm sứ nhỏ này cắt da thịt nàng, phảng phất chỉ có đau như vậy mới có thể trì hoãn sự điên cuồng của nàng.
Cuối cùng, Liễu Tĩnh Mạt phát hiện Tề Huyễn chạy trốn, mà Liễu Tử Linh cũng ở cùng thời điểm đó không gặp.
Hoang mang cùng căm hận chưa bao giờ có khiến cho Liễu Tĩnh Mạt giận tái mặt, nàng ôm Liễu Tử Linh y phục, ở trong lòng làm kẻ khác không biết giãy dụa.
Nếu cứ như vậy thả Tử Linh rời khỏi, nàng sẽ gặp cùng Tề Huyễn cùng một chỗ, trải qua cuộc sống bình thường của một cô gái.
Có lẽ nàng sẽ cùng Tề Huyễn thành hôn, sinh hạ hài tử, quên đi nàng - một mẫu thân đã tổn thương nàng.
Thế nhưng...!Như vậy thực sự có thể chứ? Không