"Ngươi đã sớm biết quan hệ của các nàng sao?" Ra khách phòng hồi lâu, Phó Bạch Chỉ vẫn chưa từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại.
Nàng thấp giọng hỏi Hoa Dạ Ngữ ở bên cạnh sắc mặt không hề thay đổi, thật tò mò đối phương sao lại thờ ơ, nghĩ tới nghĩ lui, có thể người này căn bản là biết quan hệ của Liễu Tĩnh Mạt cùng Liễu Tử Linh, mới có thể biểu hiện bình tĩnh như thế.
"A chỉ phản đối quan hệ của các nàng sao?" Hoa Dạ Ngữ không có trực diện trả lời, mà là đưa ra câu hỏi ngược lại, nghe nàng nói như vậy, trong bụng Phó Bạch Chỉ đã hiểu rõ.
Nói đến phản đối hay không phản đối, Phó Bạch Chỉ lại do dự.
Làm một người hiện đại, nàng tự hỏi chuyện lạ gì đều xem qua, nhưng gặp phải Tĩnh Mạt cùng Tử Linh loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên.
Nghĩ đến lúc nãy khi Liễu Tĩnh Mạt đang đút thuốc mình cảm giác được kỳ quái, còn có hình thức mà hai người chung sống trước đây, Phó Bạch Chỉ giờ mới hiểu được, nguyên lai mình cũng không phải là không có phát hiện, chỉ là vẫn không dám xác định mà thôi.
Đứng ở góc độ người đứng xem, nàng không thể nào phản đối cũng không có lập trường phản đối.
Nhưng nghĩ đến hai người kia lúc trước ở trong nguyên bản của mình là xa lánh như vậy, thậm chí ngay cả lời thừa thải cũng sẽ không nói với đối phương, nhưng hôm nay lại thành như vậy, vẫn khiến cho Phó Bạch Chỉ nghĩ kỳ quái.
Lẽ nào tình tiết đã vặn vẹo đến loại tình trạng này rồi, không chỉ nữ nhân vật chính Hoa Dạ Ngữ thành bách hợp, ngay cả...!Liễu Tĩnh Mạt cùng Liễu Tử Linh đều như thế?
"Ta không có gì phản đối hay không phản đối, mỗi người đều có lựa chọn của mình, nếu Liễu Tĩnh Mạt đi con đường này, ta làm bạn bè chỉ có thể gắng sức giúp nàng.
Nhưng ta rất lo lắng nếu như có một ngày Tử Linh biết được việc này, các nàng..."
"A chỉ, ngươi tin tưởng trên đời này có trời phạt sao?"
Hoa Dạ Ngữ mở miệng cắt ngang Phó Bạch Chỉ, mà nụ cười trên mặt nàng cũng khiến người ta đoán không ra.
Nghe nàng hỏi như vậy, Phó Bạch Chỉ lắc đầu, nàng không tin quỷ thần, dù cho từ hiện đại xuyên vào trong sách mình tự sáng tác, từ đầu đến cuối nàng cũng chưa từng tin quá.
Người có thể điều khiển vận mạng chỉ có mình, hôm nay nàng còn sống thật tốt ở nơi này, chính là chứng minh tốt nhất.
"A chỉ không tin, nhưng ta lại tin.
Ta luôn cảm thấy trên đời này minh minh tự có sắp xếp, nữ tử và nữ tử cùng một chỗ, có lẽ là làm trái vận mệnh, nhưng ta lại cam nguyện vì thế mà chấp nhận bất cứ sự trừng phạt nào.
A chỉ không tin, chính là tốt nhất, nếu có người muốn trừng phạt ngươi và ta, để ta gánh chịu tất cả tội lỗi."
"Ngươi nói bậy bạ gì vậy, nếu như muốn nghiêm phạt, ta cũng nên cùng ngươi cùng nhau mới phải." Lời nói của Hoa Dạ Ngữ để cho Phó Bạch Chỉ yêu thương, buồng tim cũng sinh ra rất nhiều cảm động.
Nàng tiến lên phía trước vài bước ôm lấy người này, lại bị xương trên lưng Hoa Dạ Ngữ cấn ngực phát đau.
Nàng không tin sẽ có trời phạt, nhưng nếu thật sự có, nàng cam nguyện cùng Hoa Dạ Ngữ rơi xuống địa ngục cùng nhau.
Liễu Tĩnh Mạt từ trong phòng đi ra, thấy chính là tình cảnh Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ ôm nhau.
Nghĩ đến mối quan hệ của nàng và Liễu Tử Linh, lại nhìn hôm nay đã tu thành chính quả hai người này, ngực không khỏi có chút ước ao.
"A cửu, cám ơn ngươi." Độc của Tử Linh đã giải, Liễu Tĩnh Mạt tự nhiên muốn đi gặp Hoa Dạ Ngữ nói lời cảm tạ.
Người khác không biết, nàng lại hiểu được, thuốc dẫn mà liệt ngân cần vô cùng quý báu, gần như đến mức vô giá, cho nên mới là một trong mười đại tuyệt độc của Minh tuyệt cung.
"Tĩnh Mạt sao lại khách khí như vậy, Tử Linh vẫn được ta coi là muội muội, ta giúp nàng cũng phải."
"Nói chung, chuyện lần này nhờ có ngươi, nhưng có một số việc, ta nghĩ vẫn cần phải cùng ngươi nói chuyện một phen." Liễu Tĩnh Mạt nói, liếc nhìn ở một bên Phó Bạch Chỉ, rõ ràng có chút do dự.
Thấy nàng cố kỵ mình ở đây, Phó Bạch Chỉ cũng không thèm để ý, nàng tuy rằng muốn biết hai người này muốn nói đại sự gì, nhưng cũng sẽ không vào thời điểm này cố ý ở lại đây, buổi tối hỏi lại Hoa Dạ Ngữ là được.
"Ta đi chuẩn bị chút thức ăn trước, ngữ nhi ngươi cùng cốc chủ tâm sự đi."
"A chỉ, ngươi..." Thấy Phó Bạch Chỉ phải ly khai, Hoa Dạ Ngữ cho là nàng đang tức giận, liền vội vội vàng đưa tay kéo vạt áo của nàng, nhìn dáng vẻ tiểu tức phụ này của nàng, Phó Bạch Chỉ nhịn không được sờ sờ đầu nàng, để cho nàng mau quay lại.
"Ta không có tức giận, dù sao các ngươi nói chuyện phiếm ta nghe cũng không hiểu, cùng lắm thì buổi tối ngươi len lén nói cho ta biết thì tốt rồi." Phó Bạch Chỉ nói xong liền thức thời ly khai, thấy nàng đi xa, nụ cười trên mặt Hoa Dạ Ngữ quét sạch một cái, nàng ngồi trước mặt Liễu Tĩnh Mạt, sắc mặt của người nọ cũng trầm trọng.
"Tĩnh Mạt là cho rằng, này Minh tuyệt cung có gian tế." Giọng điệu Hoa Dạ Ngữ không có nghi vấn, mà là trần thuật chuyện này.
Trước đây Minh tuyệt cung đổi chủ, nàng giết Diêm La bà cướp ngôi, ngoài mặt tất cả mọi người trong cung thờ phụng nàng làm tân nhậm cung chủ, kì thực lại trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ nàng.
Minh tuyệt cung lấy độc làm danh tiếng tự nhiên sẽ có các loại phương pháp hạ độc, chỉ bị Hoa Dạ Ngữ phát hiện đã có mấy chục lần, nếu không phải độc trong người nàng đã sớm tích tụ nhiều lắm, sinh ra kháng tính, chỉ sợ đã sớm bị mất mạng.
"Tuy rằng ngày đó ta giết chết chỉ là tiểu nhân vật, nhưng chúng nó có thể lấy được liệt ngân, đã nói lên phía sau có thế lực mạnh hơn trợ giúp.
Hiện tại Phó Bạch Chỉ ở nơi này, mà thân thể của ngươi cũng không ở trạng thái tốt nhất, nếu phát sinh cái gì, ta rất lo lắng cho sự an nguy của các ngươi."
" Lời của Tĩnh Mạt ta đều biết, ta sẽ phái ám sử nhanh chóng điều tra rõ ràng."
"Ân, ngươi biết là tốt, đây là ba lọ thuốc ta mới làm, nếu tới, liền mang đến cho ngươi, lần trước đưa cho ngươi còn dư đi." Liễu Tĩnh Mạt nói, từ trong lòng ngực móc ra ba cái lọ sứ màu trắng, nghe nàng hỏi như vậy, trong mắt Hoa Dạ Ngữ lóe lên một tia tránh né, lại bị Liễu Tĩnh Mạt tinh tế bắt được.
Cổ tay bị nàng nắm, thấy người này sau khi dò xét qua mạch mình sắc mặt liền trầm xuống, Hoa Dạ Ngữ liền biết việc lớn không tốt.
"A cửu, ngươi nói cho ta biết, mấy ngày nay, ngươi nhất định là lại dùng thuốc quá độ đi."
"Tĩnh Mạt, tình hình khẩn cấp, mà ta lại không có cách nào, cũng chỉ có thể..."
"Hồ đồ! Ngươi nên biết thuốc này là làm cái gì, đối với thân thể ngươi thương tổn chỉ tăng không giảm.
Nếu không phải nhìn ngươi lúc phát độc đau đớn như vậy, ta vốn không nên đem thuốc này cho ngươi.
Bây giờ ngươi dùng không tiết chế như vậy, sẽ chỉ làm thân thể của ngươi suy yếu nhanh hơn."
Liễu Tĩnh Mạt cau mày trách cứ Hoa Dạ Ngữ, độc cùng thuốc tưởng thông nhau, mà cứu người và giết người cũng bất quá ở một ý niệm.
Tình huống của Hoa Dạ Ngữ Liễu Tĩnh Mạt rành rẽ nhất, mà nàng làm thuốc này, nói là thuốc, kì thực gọi là độc càng thích hợp.
Độc trong người Hoa Dạ Ngữ nhiều lắm, vả lại sớm đã hoà hợp với thân thể của nàng.
Liễu Tĩnh Mạt không phải là không nghĩ qua hóa giải độc trong người cho nàng, nhưng giải một loại, một loại khác sẽ phát tác.
Sau cùng làm cho ký ức của người này thác loạn, bị ốm đau dằn vặt đến gần như phát điên, liền cũng không dám thử nữa, chỉ có thể luyện chế ra này □□ tới áp chế độc tố khác, lấy độc trị độc tới giảm bớt, tham nhất thời an ổn, nhưng là tổn thương cực đại.
"Tĩnh Mạt, ta cũng là bất đắc dĩ.
Ta cũng rất muốn nhanh tốt lên, nhưng đến nông nỗi này, đã rất khó vãn hồi.
Ta