Tuy nói từ Giang lưu thành đến Thương khung môn đường xá không xa, nhưng Phó Bạch Chỉ cùng Hoa Dạ Ngữ lại thả chậm cước bộ, mong muốn hưởng thụ khoảng thời gian đơn độc sau cùng.
Đi qua rừng cây dưới chân núi, Hoa Dạ Ngữ nhớ tới mọi thứ phát sinh tại chỗ này sáu năm trước, nhàn nhạt ôm lấy khóe miệng.
Mà Phó Bạch Chỉ lại nhạy cảm ôm chặc nàng, cái ôm này rất chặt, không tiếng động nói lên sự áy náy của nàng, còn Hoa Dạ Ngữ thì nghiêng thân cho Phó Bạch Chỉ một cái hôn, nói cho nàng biết mình đã quên quá khứ.
Lần nữa bước vào Thương khung môn, ngực nói không có nửa điểm khẩn trương là giả.
Hoa Dạ Ngữ vẫn còn mặc nam trang, đem mái tóc tím vô cùng rực rỡ kia giấu ở trong mũ.
Sáu năm qua, rất nhiều người rời khỏi Thương khung môn, cũng có rất nhiều khuôn mặt xa lạ tới đây, người cùng thế hệ cũng chỉ còn lại có Tiêu Y, Mộc Tử Anh, cùng với Tam sư muội và Lục sư muội.
Phó Bạch Chỉ cũng không lo lắng các nàng sẽ nhận ra Hoa Dạ Ngữ, dù sao các nàng chưa từng quen thuộc, mà nay Hoa Dạ Ngữ cũng thành thục rất nhiều, lại là trang phục nam tử.
Hai người một đường đạp bậc thềm vào Thương khung môn, đệ tử đang quét dọn cửa chính thấy Phó Bạch Chỉ đầu tiên là sửng sốt, sau đó dụi mắt một cái, lúc phát hiện thật sự là nàng, mỗi một người đều phấn khởi chạy tới, còn có một người hô to chưởng môn đã trở về, chỉ mong sao đem tin tức này báo cho mọi người biết thật nhanh.
Cũng không lâu lắm, cửa chính liền đứng đầy người.
Làm chưởng môn, Phó Bạch Chỉ biến mất suốt hai tháng hơn, Thương khung môn lòng người bàng hoàng, đều đang lo lắng có phải là nàng bị người của Minh tuyệt cung hại chết hay không, hoặc là bị bắt đi làm con tin.
Mà nay thấy Phó Bạch Chỉ bình yên vô sự trở về, một ít đệ tử nhỏ tuổi thậm chí còn khóc lên.
"Nghe nói chưởng môn sư tỷ trở về, ta và mấy người sư tỷ lập tức tới đây.
Chẳng biết mấy ngày nay chưởng môn đi nơi nào, toàn môn phái đều rất lo lắng ngươi." Từ khi Phó Bạch Chỉ đi rồi, công việc của Thương khung môn vẫn là Mộc Tử Anh giúp đở xử lý.
Mà nay nàng cũng dẫn đầu ra nghênh tiếp, thấy nàng khó có được lộ ra một bộ lo lắng biểu tình, Phó Bạch Chỉ có chút xấu hổ, trên mặt lại theo thói quen lộ ra nụ cười ôn nhu.
"Ngũ sư muội, là ta không tốt, hôm đó ở Lạc thành sau khi bị Minh tuyệt cung mang đi, ta nghĩ biện pháp chạy ra ngoài, nhưng bởi vì bản thân bị trọng thương không cách nào trở về, thẳng đến mấy ngày trước đây có thể tự do đi lại, lúc này mới vội vã chạy về." Phó Bạch Chỉ nói dối cũng không chút do dự, thấy nàng hời hợt cho qua, Mộc Tử Anh các nàng cũng không tiện hỏi nhiều, liền đem đường nhìn rơi vào trên người Hoa Dạ Ngữ.
Thấy tầm mắt của đối phương ngưng ở trên mặt Hoa Dạ Ngữ hồi lâu, Phó Bạch Chỉ lo lắng Mộc Tử Anh nhìn ra manh mối, tiến lên vài bước, che ở trước mặt Hoa Dạ Ngữ.
"Chưởng môn, vị công tử này là?" Mộc Tử Anh tò mò đánh giá Hoa Dạ Ngữ, luôn cảm thấy nam tử này hình dạng quá mức thanh tú đẹp đẽ cũng quá tinh tế tỉ mỉ, đến nay Phó Bạch Chỉ ly khai rất lâu không về, khi trở về bên người lại thêm cái nam tử, không khỏi khiến người ta hiếu kỳ.
"Nàng là ân nhân cứu mạng của ta, trong nhà đứng hàng lão cửu, mọi người gọi nàng Cửu công tử là được.
Nếu không nhờ nàng, ta đã chết ở bên ngoài."
Phó Bạch Chỉ nói hết sức chăm chú, nghe xong lời giải thích của nàng, Hoa Dạ Ngữ mặc dù nghĩ khoa trương, nhưng cũng không phản bác được, chỉ có thể gật đầu phụ họa.
Thấy Mộc Tử Anh các nàng vẻ mặt cảm kích nhìn mình, luôn cảm thấy một màn này có loại quái dị không nói được.
Dù sao trước đây Hoa Dạ Ngữ là đệ tử nhỏ nhất trong môn phái, luôn luôn bị các sư tỷ khác sai cái này cái kia.
"Được rồi, chưởng môn sư tỷ lặn lội đường xa, tất nhiên là cực kỳ mệt mỏi.
Chúng đệ tử tất cả lui ra, để cho nàng nghỉ ngơi chốc lát, những chuyện khác sau này nói tiếp.
Về phần Cửu công tử, ngươi hãy đi theo ta, ta an bài khách phòng cho ngươi."
"Không cần, nàng ở sát vách với ta liền tốt." Nghe được Mộc Tử Anh an bài, Phó Bạch Chỉ vội vàng lên tiếng ngăn cản.
"Bên cạnh? Nhưng chưởng môn, gian phòng cách vách..."
Phó Bạch Chỉ an bài như thế vốn không có vấn đề gì, nhưng vừa vặn là, gian phòng cách vách là gian phòng trước đây của Hoa Dạ Ngữ.
Mộc Tử Anh biết, Phó Bạch Chỉ đối với cái chết của Hoa Dạ Ngữ thủy chung canh cánh trong lòng, mà căn phòng thuộc về Hoa Dạ Ngữ mặc dù sáu năm nay không ai ở, nhưng Phó Bạch Chỉ mỗi ngày vẫn đi quét tước.
Hai tháng nay, mặc dù Phó Bạch Chỉ không có ở, Mộc Tử Anh cũng không dám chậm trễ, mỗi ngày đều có phân phó môn phái đệ tử chỉnh đốn sạch sẽ.
Mà nay nghe được Phó Bạch Chỉ muốn cho Cửu công tử này ở đó, không khỏi càng thêm hoài nghi quan hệ của hai người.
Chẳng lẽ chưởng môn đã tìm được vị hôn phu tương lai? Nhưng Cửu công tử này nhìn qua môi hồng răng trắng, thân thể cũng gầy nhỏ như một cô nương, quả thực không giống như là nam tử khỏe mạnh, ngược lại như là những mặt trắng nhỏ, nhìn qua không quá mức đáng tin cậy.
"Không ngại, Cửu công tử đối với môn phái chưa quen thuộc, ở bên cạnh ta ta cũng tiện chăm sóc nàng." Nếu Phó Bạch Chỉ nói như vậy, Mộc Tử Anh cũng không miễn cưỡng nữa, liền tùy ý các nàng đi.
Hai người sóng vai hướng về phía căn phòng của Hoa Dạ Ngữ đi đến, một đường đều là trầm mặc không nói gì, cửa gỗ bị đẩy ra, lần thứ hai trở lại gian phòng quen thuộc sáu năm trước, nhìn bên trong bài biện giống y như trước đây, Hoa Dạ Ngữ không khỏi có chút thất thần.
Nàng từ nhỏ phiêu bạt không nơi nương tựa, nếu không phải Lục Uyên cùng Phó Bạch Chỉ đem nàng mang về Thương khung môn, chỉ sợ nàng sớm đã thành chết đói ở bên đường.
Mọi thứ ở nơi này đối với nàng mà nói chính là nơi nàng vẫn coi là nhà, dù cho Thương khung môn đã từng coi nàng là kẻ bỏ đi, mà nay lại tồn tại rất nhiều nguy hiểm đáng sợ không biết trước, nhưng Hoa Dạ Ngữ vẫn cứ yêu thích nơi này.
Nếu không có Thương khung môn, nàng và Phó Bạch Chỉ sẽ không gặp nhau.
Nơi này là tất cả □□, cũng là chốn trở về trong lòng nàng.
"Thích không?" Thấy Hoa Dạ Ngữ ngơ ngác nhìn gian phòng, Phó Bạch Chỉ từ phía sau ôm lấy nàng, vuốt ve vòng eo mãnh khảnh của nàng.
"Ân, thích, nhìn đến nơi đây, ta lại nhớ tới trước đây.
Sư tỷ, cám ơn ngươi." Hoa Dạ Ngữ rúc vào trong lòng Phó Bạch Chỉ, lần thứ hai gọi nàng sư tỷ.
Nghe xưng hô đó, Phó Bạch Chỉ cười cười, thò người muốn hôn nàng.
Chợt, cửa sổ của gian phòng từ bên ngoài mở ra, sợ đến hai người vội vàng quay đầu nhìn lại, liền thấy một cái quả cầu thịt cả người trắng như tuyết chui vào.
"Năng lực mở cửa sổ của Tiểu gia hỏa này đúng thật là càng lúc càng lớn." Quả cầu thịt nho nhỏ này chính là con mèo Phó Bạch Chỉ đưa cho Hoa Dạ Ngữ sáu năm trước, Bạch Bạch.
Lần thứ hai thấy con mèo này, Hoa Dạ Ngữ bật cười.
Nàng ngồi chồm hổm dưới đất đem thân thể thịt thịt kia ôm lấy, đưa tay sờ đầu của nó.
"Lâu như vậy không gặp, sợ là Bạch Bạch đã sớm đã quên ta." Hoa Dạ Ngữ có chút xúc động nói, ai ngờ nàng vừa mới nói xong, Phó Bạch Chỉ liền đưa tay vỗ một cái trên đầu nàng.
"Không phải ngươi đã nói, nó là con của chúng ta, nếu nó dám quên ngươi, ta liền lại để cho nó nhớ lại, dù sao sau này thứ chúng ta có nhiều là thời gian." Phó Bạch Chỉ cười nói xong, nắm thân thể thịt thịt của Bạch Bạch đùa với nó.
Nghe nàng nói như vậy, Hoa Dạ Ngữ cười rộ lên, lại có chút miễn cưỡng.
Thời gian quả thật rất nhiều, nhưng đó chỉ là đối với Phó Bạch Chỉ mà nói.
"Chưởng môn sư tỷ, Ngũ sư tỷ ở chính sảnh, hy vọng ngươi đi một chuyến." Lúc này, ngoài cửa có đệ tử gõ cửa, Phó Bạch Chỉ lên tiếng, lần nữa đem Bạch Bạch phóng tới trong lòng Hoa Dạ Ngữ." Lâu như vậy không có trở về, cũng nên cho bọn hắn một cái cặn kẽ giao phó, ngươi mệt mỏi liền nghỉ ngơi trước một chút, chờ buổi tối dùng bữa ta gọi ngươi." Chạy một ngày đường, Phó Bạch Chỉ phát hiện trên mặt Hoa Dạ Ngữ mệt mỏi, tri kỷ nói.
Hoa Dạ Ngữ gật đầu, tiện tay lấy xuống mũ, lại cởi quần áo ra liền nằm lên giường.
Nhìn nàng nằm xong, lại vì nàng đắp kín mền, Phó Bạch Chỉ lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
Nghe được tiếng động đóng cửa của nàng, Hoa Dạ Ngữ lúc này mới lên tiếng ho khan, nàng mở hành lý, có chút cấp bách lấy ra bình sứ màu trắng, đem dược hoàn bên trong ăn hết một viên, lại đem bình sứ giấu kỹ, lúc này mới an tâm thiếp đi.
Theo đệ tử một đường đi tới chính sảnh, Phó Bạch Chỉ ngồi ở chủ vị, đầu tiên là hỏi thăm sự vụ lớn nhỏ của môn phái mấy ngày nay, lại kể sự tình mình gặp phải.
Nói đến vị trí minh chủ võ lâm tạm thời gác lại, nàng ngược lại yên tâm.
Đại hội võ lâm lần trước không giải quyết được gì, mà người trong võ lâm lại gấp gáp đi vây quét Minh tuyệt cung, thủy chung không có đề cử ra minh chủ võ lâm.
Nàng không biết có phải Hoa Dạ Ngữ