Cuối cùng, chuyện Hoa Dạ Ngữ rốt cuộc có được hay không chưa thể đưa ra kết luận, bởi vì hai người mới vừa cỡi quần áo, liền có đệ tử tri kỷ đưa cơm nước tới, gọi chung là cắt ngang rất đúng lúc.
Cùng Hoa Dạ Ngữ qua loa ăn một ít, lại thật tốt tắm rửa một cái.
Vì ngại vấn đề thân phận của hai người, lại bởi vì Hoa Dạ Ngữ đang giả nam nhân, Phó Bạch Chỉ tất nhiên là không tốt quang minh chính đại ngủ lại, cũng chỉ có thể lưu luyến không rời trở lại phòng của mình, tính toán đánh lén ban đêm.
Hôm nay đã gần đến đông chí, dù tuyết chưa rơi, nhưng buổi tối quả thực có chút lạnh.
Thấy thời gian đã trễ, Phó Bạch Chỉ vén chăn lên đứng dậy, mặc vào áo sơ mi xuống giường, liền muốn đi ra ngoài, chẳng qua là nàng mới mang giày xong, một cánh cửa bị người gõ nhẹ, để cho Phó Bạch Chỉ không khỏi vui vẻ trong lòng.
Nàng vội vàng đi mở cửa, thấy chính là gương mặt mang theo nụ cười yếu ớt của Hoa Dạ Ngữ.
Nàng ăn mặc rất phong phanh, bởi vì vội vàng chạy tới, thậm chí ngay cả giầy cũng quên mang.
Mái tóc dài xõa trên bờ vai, bị từng trận gió thổi bay lên.
Mặc dù cơ thể lạnh cóng đến nỗi có chút phát run, nụ cười trên mặt nàng vẫn ôn nhu lại câu người như vậy.
Phó Bạch Chỉ sửng sốt nhìn hồi lâu, lúc này mới vội vàng đem người ôm lấy, mang nàng vào phòng trong.
"Sao không mang giày đã chạy tới." Phó Bạch Chỉ không bỏ được để đôi chân nhỏ sạch sẽ của Hoa Dạ Ngữ chạm tới mặt đất nữa, liền ôm ngang nàng đặt lên giường, lại cầm nước nóng đã nấu sẵn đổ vào chậu gỗ, đem hai chân lạnh lẽo của nàng để vào trong đó.
Thấy Phó Bạch Chỉ chiếu cố mình như vậy, ngực Hoa Dạ Ngữ ấm thành một mảnh, nàng ôm Phó Bạch Chỉ, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vốn dĩ muốn thu thập tốt rồi tới tìm ngươi, nhưng trong lòng thực sự nhớ a chỉ, liền vội vã chạy tới." Giọng nói của Hoa Dạ Ngữ rất nhẹ, nhưng từng câu chữ đều đâm vào ngực Phó Bạch Chỉ.
Nàng dùng khăn mặt lau bàn chân trắng nõn của Hoa Dạ Ngữ, có chút si mê lấy tay xoa nhẹ ở phía trên.
Chân của Hoa Dạ Ngữ rất nhỏ, ngón chân vừa ngay ngắn vừa êm dịu.
Bàn chân sạch sẽ kia trắng nõn sáng long lanh, có thể thuận lợi thấy được mạch máu bên trong.
Phó Bạch Chỉ nhớ kỹ, lúc hai người gặp lại sau sáu năm, mình chính là nhìn hai chân này hồi lâu.
Nàng không khỏi nuốt nước miếng, lại có một loại dục vọng rất muốn ăn tươi hoặc là liếm một liếm.
Kinh sợ ý nghĩ của chính mình, Phó Bạch Chỉ len lén liếc nhìn Hoa Dạ Ngữ, thấy nàng từ từ nhắm hai mắt tựa ở bên giường, không có chú ý tới mình, liền vội vàng dùng khăn mặt lau sạch chân của nàng, để cho nàng nằm thẳng trên giường.
"Hôm nay Ngữ nhi rất mệt sao?" Phó Bạch Chỉ phát hiện ngày hôm nay Hoa Dạ Ngữ rất tiều tụy, lúc nào cũng thất thần mệt rã rời.
Nàng thu dọn đồ đạc xong, lên giường ôm Hoa Dạ Ngữ, đang suy nghĩ có phải trong khoảng thời gian này bôn ba mệt muốn chết rồi người này hay không.
"Ta mệt vậy, a chỉ cũng không ngẫm lại là ai làm ra." Nghe Phó Bạch Chỉ hỏi mình, trong mắt Hoa Dạ Ngữ lóe lên một tia tránh né, sau đó lại vừa cười vừa nói.
"Lần sau chắc chắn để cho ngữ nhi khi dễ ta, đêm nay trước hết nghỉ ngơi thật tốt đi." Phó Bạch Chỉ cũng hiểu được có lẽ là tối hôm qua mình muốn nhiều quá, mới có thể làm cho Hoa Dạ Ngữ uể oải như vậy, nàng ôm người trong lòng, vô cùng thân thiết hôn gò má của nàng.
Lúc này Phó Bạch Chỉ mới phát hiện, hoá ra thích một người sẽ tới loại trình độ này, chỉ mới ôm nàng liền nhịn không được câu dẫn ra khóe miệng, từng giây từng phút đều muốn ôm nàng chặt thêm một chút, vô luận chặt thêm bao nhiêu cũng không đủ.
"A chỉ, ngươi rất yêu ta sao?" Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên mở miệng, nói ra một câu không đầu không đuôi, để cho Phó Bạch Chỉ có chút nghi hoặc.
Tuy rằng nàng không biết yêu là cảm giác gì, nhưng nàng có thể xác định, nàng thích Hoa Dạ Ngữ, nhiều hơn thích rất nhiều, nếu tình cảm không cách nào dùng thích để hình dung, như vậy, đó hẳn là yêu đi?
"Sao lại hỏi như vậy?" Phó Bạch Chỉ xấu hổ nói thẳng ra miệng, luôn cảm thấy ba chữ kia quá mức kỳ lạ, cho nên nàng lựa chọn một loại phương pháp khác, đưa tay chậm rãi dò xét vào trong áo Hoa Dạ Ngữ, sờ mảnh lưng trơn bóng của nàng, ở trên đó viết một chữ yêu.
Cảm thấy ngón tay mềm mại lại có chút hơi lạnh của Phó Bạch Chỉ di chuyển trên lưng mình, mặc dù biết nàng cũng không có ý khác, Hoa Dạ Ngữ vẫn không nhịn được khẽ run.
"A chỉ, nếu có một ngày, ta không ở bên người ngươi, ngươi có trách ta hay không?" Hoa Dạ Ngữ không có xoay người, chỉ nhắm mắt lại dùng âm thanh rất nhẹ mà nói.
Nàng đang hỏi Phó Bạch Chỉ, lại càng giống như là nói một mình.
Phó Bạch Chỉ khẩn trương, xoay người nàng lại, chăm chú quan sát Hoa Dạ Ngữ.
"Sao đột nhiên lại hỏi vậy?" Một khi nói đến vấn đề xa nhau, Phó Bạch Chỉ sẽ đặc biệt mẫn cảm.
Nàng đã mất đi Hoa Dạ Ngữ một lần, chuyện giống vậy nàng không muốn phát sinh lần nữa.
Bất luận là bởi vì mình hay là những người khác, Phó Bạch Chỉ cũng không muốn Hoa Dạ Ngữ rời đi.
"Không có gì, chỉ hỏi một chút mà thôi.
A chỉ, ngươi thay đổi thật nhiều." Phó Bạch Chỉ đè trên người mình, sức nặng kia làm cho Hoa Dạ Ngữ nghĩ an tâm.
Nàng giơ tay lên sờ gò má của nàng, tỉ mỉ miêu tả dáng vẻ của Phó Bạch Chỉ.
Kỳ thực trong lòng nàng vẫn có nghi vấn, có liên quan đến thân phận của Phó Bạch Chỉ.
Nàng nhớ kỹ sư tỷ của mình là tiểu thư của Lục gia, Lục Quý Ly, thế nhưng cách đây rất lâu, người này lại từ bỏ tên đó, cả người hình như cũng thay đổi không ít.
Liên quan đến người yêu, Hoa Dạ Ngữ chung quy là nhạy cảm, nàng có thể cảm giác được mình từ nhỏ muốn làm người nhà Lục Quý Ly cùng bây giờ làm người yêu Phó Bạch Chỉ dường như cũng không phải một người, nhưng nàng rất xác định, mình yêu, là Phó Bạch Chỉ - cô gái trước mắt này.
"Người sẽ luôn luôn thay đổi, không phải ngữ nhi cũng thay đổi rất nhiều sao?"
"Nhưng ta nhớ kỹ trước đây sư tỷ hình như không phải là rất thích ta, tuy rằng lúc đầu đem ta nhận về môn phái đối với ta rất tốt, nhưng sau đó càng ngày càng ghét ta.
Ta đã từng coi sư tỷ là người nhà của ta, ta không nghĩ đến ta sẽ thích ngươi."
"Ngữ nhi, ngươi là bởi vì Lục Quý Ly trước đây mà thích ta, hay là bởi vì ta là Phó Bạch Chỉ mà thích ta?" Nghe Hoa Dạ Ngữ nói xong, Phó Bạch Chỉ nhíu mày.
Vấn đề này lẩn quẩn trong lòng nàng rất lâu, nàng thừa nhận nàng lòng dạ hẹp hòi, đối với chuyện này canh cánh trong lòng.
Cho đến hôm nay, nếu Hoa Dạ Ngữ nổi lên lòng nghi ngờ, nàng cũng không ngại mà nói rõ ràng.
"Vấn đề này rất quan trọng?" Biết rõ Phó Bạch Chỉ muốn hỏi cái gì, nhưng Hoa Dạ Ngữ chính là muốn nghe nàng tự mình nói ra.
"Ân, rất quan trọng.
Bởi vì Lục Quý Ly trước đây không phải là ta, giờ khắc này ở trước mặt ngươi, còn có người ở sáu năm trước, mới là ta, Phó Bạch Chỉ." Tuy rằng trong đầu đã sớm có đáp án, nhưng nghe Phó Bạch Chỉ chính miệng nói ra, Hoa Dạ Ngữ vẫn còn có chút giật mình.
"Vậy, ngươi rốt cuộc là ai, đến từ đâu?" Lúc đang nói chuyện, Hoa Dạ Ngữ thủy chung không có dời tay khỏi mặt Phó Bạch Chỉ.
"Ta cũng không biết, chỉ là mở mắt một cái, đã đến nơi này.
Nếu như ta nói, ta cũng không biết tại sao ta lại tới đây, ngươi tin không?"
Phó Bạch Chỉ có chút do dự nhìn Hoa Dạ Ngữ, cuối cùng vẫn che giấu thân phận tác giả của mình.
Nàng nhắm mắt lại, như một cái tù nhân chờ đợi xét xử.
Nhưng mà, đợi nàng không phải là cân nhắc quyết định lạnh như băng, mà là cánh môi ấm áp của Hoa Dạ Ngữ, ôn nhu hôn môi.
"Vừa rồi a chỉ hỏi ta, vì sao thích ngươi,