Chương 1754:
Thế nhưng lần này, phía sau rèm cửa trông không.
Không có ai.
Ánh nắng ban mai chiếu đến trong tròng mắt hẹp của Cố Dạ Cần, làm anh cảm thây gai mắt.
Không thấy Diệp Linh nữa rồi.
Có vô số thanh âm ghé vào tai anh nói một câu, không tháy Diệp Linh nữa rôi.
Anh từ trong túi quần lầy ra điện thoại di động, sau đó bắm số điện thoại Diệp Linh.
Tiếng chuông du dương reo một lần, sau đó đường dây được nôi thông.
Cô nghe máy.
“Alo, Linh Linh, em bây giờ ở đâu?
Anh không phải đã nói với em sao, đừng chạy loạn.”
“Có Dạ Cần,” Giọng nói bình tĩnh của Diệp Linh từ đâu điện thoại kia truyên tới: “Anh buông tay tôi đi.”
Cố Dạ Cần một tay chống nạnh, khẽ khép lại hàng mi, anh đè xuống tính khí thấp giọng hỏi: “Cho em một cơ hội nói lời dễ nghe, phía sau lưng anh còn có vết thương, không muốn nghe em nói những thứ này.”
“Có Dạ Cần, hôm qua lúc ông nội anh đánh anh, tôi đã ở đó, ông nội anh bảo anh đưa ra lựa chọn, giang son và mỹ nhân, anh chọn cái nào.”
Trên khuôn mặt tuần tú của Có Dạ Cần không có chút tâm tình nào: “Vậy đáp án của anh, không phải em cũng đã nghe thấy rồi à?”
Giang sơn và mỹ nhân, anh chọn cái nào.
Anh chọn mỹ nhân.
“Cô Dạ Cần, đáp án của anh là cái gì, không chút quan trọng nào, quan trọng là… trước đây tôi đã nói với anh, anh tốt nhất ở vị trí này mãi mãi đừng rơi xuống, đừng mắt đi quyền thế tiền tài cùng địa vị có được lúc này, bằng không… anh hai bàn tay trắng, tôi sẽ người đầu tiên đạp anh.”
Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Có Dạ Cần một lần nữa gọi cô, thế nhưng bên kia truyền đến giọng nữ máy móc – xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy.
Cô nói cô sẽ đạp anh, sau đó, cô tắt điện thoại.
Có Dạ Cần cứ gọi cô mãi, như không biết cô đã tắt máy, gọi vài chục lần, khuôn mặt tuần tú đã trầm xuống, gân xanh trên trán nỏi lên, anh giơ tay định quăng điện thoại di động đi.
Thế nhưng, anh chịu đựng.
Trong thư phòng, Cố lão gia tử từng nói – sao con không thử hỏi ý Diệp Linh.
Anh lúc đó không trả lời, bởi vì anh biệt, Diệp Linh chặc chăn sẽ không cho anh thời gian.
Cô không kịp chờ đợi muốn chạy trồn, cô đã đợi ngày này rất lâu rồi.
Có Dạ Cần nắm chặt điện thoại, anh đang suy nghĩ, anh đã đánh mắt người con gái anh yêu như thế nào.
Sinh nhật 18 tuổi, cô uống một chút rượu, gương mặt ửng đỏ, ở trong phòng anh, anh đè cô trên vách tường, cứ như vậy muốn lần đầu tiên của cô.
Chương 1755:
Cô rất đau, mềm giọng nhỏ nhẹ nức nở, giọng nói như chim hoàng oanh, như thể khẽ bóp một chút sẽ tan vỡ, CÔ nói: “Anh ơi, em đau quá…”
Anh đã bị ham muốn làm mụ óc, chỉ lo mình thoải mái, nói nặng lời với cô: “Không cho phép khóc!”
Cô sợ đến nước mắt đọng trên gò má, sau đó dè dặt vươn bàn tay nhỏ bé, ôm lấy cổ anh, chịu đựng đau đón lấy lòng anh, hôn gò má anh: Anh, em không đau chút nào… em rât vui vẻ… em rốt cuộc đã là của anh…”
Có Dạ Cần bây giờ còn nhớ rõ vẻ nhu thuận nghênh hợp của cô một đêm kia, thế nhưng tất cả đều thay đổi, từ lúc anh cho cô một cái tát.
Anh mắt rất nhiều năm để cô thích anh, sau đó lại tự tay đầy cô ra xa, đánh mắt tình yêu của cô.
Rất nhanh Có Dạ Cần liền tìm được Diệp Linh, Hải Thành nhỏ như vậy, anh cũng đủ ở chỗ này hô mưa gọi gió, tìm người rất đơn giản.
Diệp Linh cũng không đi đâu, chỉ là ở trong khách sạn thuê phòng tổng thống, lúc Cố Dạ Cần đi vào, Diệp Linh đang ở phòng tắm trong đánh răng.
Ánh mắt của hai người ở trong mặt gương chạm nhau, Diệp Linh không có bắt kỳ biểu tình bát ngờ nào, bởi vì cô biết anh chẳng mấy chốc sẽ tìm được cô.
Có Dạ Cần nhìn cô, cô mặc áo choàng tắm của khách sạn, mái tóc quăn màu trà tùy ý xõa tung nơi đầu vai, có hơi loạn, trên chân xỏ đôi dép màu hồng nhạt, còn có một chiếc đã rót, rất giống cô bé đột nhiên mắt đi người lớn chăm sóc.
Cố Dạ Cần nhặt lên một chiếc dép khác, đi tới bên cạnh cô, sau đó chậm rãi quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: “Cũng bao lớn rồi còn để chân trần, sẽ cảm đấy, nhắc chân lên.”
…Ắ Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của [uc Liều …- Hội học thuật kết thúc, Mạc Từ Tước mang theo thư ký Tông Minh rời đi.
Rất xa, Mạc Từ Tước liền ở phía trước thây được bóng người trong trẻo tuyệt sắc kia, là Liễu Anh Lạc.
Bên cạnh Liễu Anh Lạc vây quanh nhiều cái thanh niên tuần kiệt, đám thanh niên tuần kiệt kia hai mắt sáng rực nhìn cô, đang xin cô Wechat.
Liễu Anh Lạc khoát hai tay đang từ chói, rõ ràng cô chỉ muốn thoát khỏi đám người đó.
Có lẽ ý thức được ánh mắt của anh, cô ngắng đầu, nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, cô gái đứng ở đâu đường, nhanh chóng mỉm cười, Sau đó ngọt ngào kêu một tiêng, Mạc Từ Tước khẽ khựng lại.
Cô gái đã chạy qua đây, gió đêm thổi tan làn váy trên người cô, bước chân của cô mềm mại lại vui vẻ, cô chạy đến bên người anh, vươn tay nhỏ khoác lên cánh tay tráng kiện của anh, giống như một chú gấu không đuôi bám bên người anh.
Cái đầu nho nhỏ nghiêng qua,, cô nháy đôi mắt kiều nhìn anh, lại ngọt ngào kêu một tiêng.
Có Dạ Cần ngồi xổm người xuống, xỏ dép cho cô.
Hàng mi Diệp Linh khẽ run, cô thừa nhận mấy năm nay ngoại trừ cái tát anh cho cô vào đêm sinh nhật 18 tuổi kia của, thời điểm khác anh đối với cô quá tốt, săn sóc lại mạnh mẽ, bên người có như vậy một người đàn ông, rất khó không động tâm.
Diệp Linh không nhúc nhích, Cố Dạ Cần liền vươn bàn tay to, nắm được mắt cá chân mảnh khảnh của cô để cô giơ chân lên.
Chân của cô tinh xảo khéo léo, cô cứ như vậy, thịt thơm xương ngọc, từng cm như lấp lánh từng ánh vàng, vưu vật khó có được, toàn thân không có chỗ nào không đẹp.
Hiện tại chân của cô có hơi lạnh, lòng bàn tay của anh chạm vào, mang theo nhiệt độ cơ thể ấm nóng của người đàn ông, năm ngón chân Diệp Linh liền cuộn tròn một cái.
Cố Dạ Cần nhìn mà ánh mắt hơi đỏ, rất muôn hôn chân cô.
Nhưng anh khắc chế, cũng không có hành động, chỉ xỏ giúp cô chiêc dép.
CHương 1756:
Có Dạ Cần đứng lên, tuấn mỹ cao to đứng ở trước mặt cô, anh không có tâm tình gì lớn, giở tay nhắc chân lộ ra cảm giác thương nhân nho nhã đạm mạc: “Vì sao không nghe điện thoại của anh?”
“Điện thoại hư rồi.” Diệp Linh nói dối.
“O, vậy anh đổi điện thoại mới cho em.”
“… Có Dạ Cẳn!” Cô nhịn không được kêu tên anh.
Con ngươi đen thanh bàn của Cố Dạ Cần rơi trên khuôn mặt nhỏ mềm mị của cô, nhàn nhạt đáp: “Ưm?”
“Lần trước ở trong điện thoại tôi đã nói rất rõ rồi, nêu như anh không nghe hiểu, vậy tôi lặp lại lần nữa, buông tôi đi!”
Cố Dạ Cần nhấp đôi môi mỏng: “Linh Linh, anh không nỏi giận với em không có nghĩa là anh không tức, em tốt nhất biết chừng mực, đừng chọc anh nữa.”
“Vậy không còn cách nói tiếp được rôi.” Diệp Linh xoay người rời đi.
Cố Dạ Cần kéo lại cổ tay cô.
Diệp Linh bị ép dừng bước, một giây kế tiếp Cố Dạ Cần nhẹ nhàng kéo, cơ thê lả lướt của cô trực tiếp ngã vào trong ngực anh.
Một mùi hương sạch sẽ mát lạnh nam tính của người đàn ông ùn ùn kéo đến,thân thể Diệp Linh cứng đò, trong đầu đều là hình ảnh đêm 18 tuổi kia dây dưa với anh, tiếp theo là cô một mình đi xa, tên chủ cho thuê phòng trọ mập kia nửa đêm vào phòng của cô muốn cưỡng hiếp cô, cô chảy máu không ngừng, sảy thai, cuối cùng chính là hình ảnh Cố Hiền xé nát lớp ngụy trang bố hiền, dữ tợn chán ghét nói với cô, dù sao cô đã ngủ với con trai gã ta, ngủ thêm với anh đây thì ngại cái gì…
Cố Dạ Cần cũng không có ý gì, thế nhưng rất nhanh anh đã nhận ra sự khác thường của cô, thân thể cô đã cứng ngắc như khối đá, lạnh băng không chút nhiệt độ.
“Linh Linh, em làm sao vậy?”
Diệp Linh liền đẩy ra anh, khom lưng nôn.
Cô ghé vào trên bồn cầu, hôn đến xây xâm mặt mày.
Có Dạ Cần muốn lên trước, nhưng Diệp Linh không ngắng đâu, chỉ nói một câu: “Đừng tới gân tôi!”
Có Dạ Cần dừng bước chân lại, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Anh đứng nhìn cô, cô chảy mồ hôi lạnh cả mặt, mái tóc màu trà dính vào trên khuôn mặt cô, cả người như búp bê bị rách.
“Vì sao lại ói ra? Em là bài xích anh, hay là bài xích tất cả đàn ông?” Đã hơn một lần là như thế này, anh đụng tới cô, cô liền nôn.
Sắc mặt Diệp Linh tái nhợt giống như trang giấy: “Không biết… tôi chưa thử qua với người đàn ông khác, bởi vì anh không cho phép.”
Có anh ở, một con muỗi cũng đừng hòng tới gần cô, nên cô cũng không biêt cô không thế chịu anh đụng vào, hay không thể chịu tất cả đàn ông.
Bầu không khí bên trong phòng tắm lập tức thấp xuống, Có Dạ Cần không nói chuyện, bầu không khí trầm mặc lại kiềm nén.
“Cố Dạ Cần, anh đã phá hủy tôi, còn muốn như thế nào nữa? Bây giờ tôi đối với ngươi không có chút giá trị nào, chỉ là một người lãnh cảm, nếu như anh thích làm với xác chết thì cứ tới.”
Có Dạ Cần cảm thấy nực cười, ai có thể nghĩ tới đóa hoa hồngkiều diễm nhất, đệ nhát mỹ nhân lệnh tất cả đàn ông điên cuồng, lại là một kẻ lãnh cảm.
Có Dạ Cần xoay người, đi ra ngoài, anh từ trong túi quân lấy điện thoại ra, bắm số Lê Hương.
Chương 1757:
Lê Hương rất nhanh đã chạy đến, cô ghim cho Diệp Linh một châm, Diệp Linh dừng nôn mửa lại, cả người mơ màng buồn ngủ.
Có Dạ Cần và Lê Hương đứng trong phòng khách, Có Dạ Cần hỏi: “Cô ây làm sao vậy?”
Lê Hương rửa tay, nói ra máy chữ: “Rôi loạn căng thẳng sau sang chân.”
Có Dạ Cần nhíu mày kiếm.
Ngọn đèn trong phòng khách rất nhẹ, Lê Hương tiếp tục nói: “Rối loạn căng thẳng sau sang chấn, chính là bị cản trở tâm lý sau sang chấn. Cố tổng, năm ấy Linh Linh 18 tuổi, vết thương anh gây ra cho cô ấy, so với anh có thể tưởng tượng càng nghiêm trọng gay go hơn rất nhiều. Mấy năm nay, cô ấy vẫn luôn sống không tốt, cô ây ở trong góc phòng anh không biết từ từ liếm láp vét thương của mình, tự mình chữa lành.”
“Nhưng loại tự chữa lành này cũng không thành công, cộng thêm gần đây chuyện của bố anh, càng xát thêm lớp muối trên vết thương của cô ấy, hiện tại cô ấy rất bài xích anh chạm vào, hoặc có lẽ là, bây giờ Linh Linh bài xích tất cả đàn ông.”
Gương mặt anh tuần của Có Dạ Cần giăng kín tâng sương mù, dưới tia sáng mờ nhạt,