Chương 591:
Lê Hương chạy mấy bước đuổi theo xe anh, bỗng chân khuy xuống, té nhào xuống đắt.
Đây đã là lần thứ hai cô đuổi theo anh để ngã sõng soài trên đất rồi, hàng mi Lê Hương khẽ run, hốc mắt trắng nõn ửng đỏ.
Lúc này chợt vang lên tiếng phanh xe chói tai, Lê Hương ngước mắt, chỉ thấy chiếc siêu xe phía trước đã dừng lại.
Cô tưởng anh đi rồi.
Vậy mà, anh dừng lại!
Đôi mắt đen láy của Lê Hương nhanh chóng tràn ra ý cười ngạc nhiên, cô gắng gượng đứng lên, đi tới xe anh.
Mạc Tuân xuyên qua kính chiếu hậu liền thấy cô gái nhỏ vì đuổi theo xe anh mà ngã, trái tim anh chợt co rút, nhanh chóng bảo Sùng Văn dừng xe.
Sùng Văn khẩn cấp đạp phanh lại, rất nhanh thì nghe được giọng thiếu chủ nhà mình lành lạnh không vui, thấp giọng răn dạy anh ta: “Lái xe nhanh như vậy làm gì, muốn phi hỏa tiễn hả?”
Sùng Văn gào thét “tôi oan quá mà” trong lòng, bảo lái là do thiếu chủ, tốc độ của anh ta đã rất chậm rồi.
Sùng Văn cảm thấy sau khi về có cần phải nói cho Thượng Võ một tiếng, Võ à, hôm nay thiếu chủ đau lòng cô gái kia ngã, lại trút giận lên đầu tôi!
Lê Hương đã đi tới, Mạc Tuân vươn tay mở ra cửa sau xe, bàn tay to lộ rõ khớp xương túm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, trực tiếp lôi cô vào xe.
ÁI Lê Hương hô nhẹ một tiếng, cơ thể nhỏ nhắn không kịp đề phòng bị kéo vào, lúc này cánh tay tráng kiện của người đàn ông vươn tới nắm chặt vòng eo thon của cô, trực tiếp đặt cô ôm ngồi trên đùi chắc nịch của anh.
Một loạt động tác lưu loát mây bay nước chảy, bá đạo lại hung hăng, thật đúng là tác phong phách lối của anh ngày trước.
Lê Hương chưa tỉnh hồn, lúc này Mạc
Hai lòng bàn tay trắng noãn cũng không bị trầy da, vừa rồi ngã trên mặt đất không bị thương, nhưng lòng bàn tay có chút bẩn, hơi dính bụi đất.
Mạc Tuân nhíu mày kiếm anh khí, lấy khăn tay trong túi áo âu của mình ném cho cô, gương mặt ghét bỏ: “Lau sạch tay cô đi, bẫn chết đi được, đừng cọ trên người tôi đấy.”
Lê Hương nhanh chóng nhận lấy khăn, bàn tay cô đúng là có hơi bẩn, cô biết người đàn ông này mắc bệnh sạch sẽ.
“Mạc tổng…” Lê Hương nhìn anh, có chút bất an khẽ nhúc nhích: “Ngồi như vậy không tiện lắm, để tôi xuống trước nha.”
Lúc này cô vẫn ngồi trên bắp đùi anh, hôm nay cô mặc váy xếp ly ngắn, lại còn đang dạng chân, hai người cách chất vải mỏng manh chạm vào nhau, có chút ám muội.
Mạc Tuân cảm giác cô đang vặn vẹo trong lòng mình, cô ngồi rất cẩn trọng, hai đầu gối quỳ xuống bên thân anh, hơi kẹp lấy vòng hông lớn của anh.
Bàn tay to đang đặt sau lưng cô bỗng dùng sức bóp một cái, Mạc Tuân đè thấp giọng, cảnh cáo cô: “An phận cho tôi một chút, hửm?”
Lê Hương bị anh bóp hơi đau: “Vậy anh buông tôi ra trước…”
“Đừng có xoay người nữa được không?” Giọng anh đã bắt đầu có chút khàn khàn.
Lê Hương cũng đã trải đời rồi, cô cũng biết anh có ý gì, trên đôi chân trắng ngần bỗng nhuộm máy phần đỏ ửng, nhỏ giọng phản bác: “Tôi không có xoay…”