Chương 592:
“Không xoay sao, thế người ở trên sân thi đấu xoay cái mông cho tôi xem không phải cô à?”
“9 Lê Hương cũng không phải xoay cho một mình anh nhìn, mà động tác vũ đạo là vậy, chỉ là lúc đó đúng lúc phải lắc mông thôi mà.
Anh nghĩ đi đâu thế?
Ba chữ này từ trong miệng anh, lại dùng chất giọng thành thục ngả ngớn, thực sự đúng là… đen tối không diễn tả nên lời.
Lê Hương níu vạt áo anh, rất nhanh đã níu đến có nếp nhăn: “Phía trước còn có người, anh có thể nói chuyện… văn minh một chút được không?”
Sùng Văn đột nhiên bị nhắc đến, liền bày tỏ không có việc gì không có việc gì, tôi cái gì cũng không biết, người mới vừa nói xoay cái mông tuyệt đối không phải thiếu chủ đại nhân một thân cắm dục nhà tôi đâu, tuyệt đối không phải!
Mạc Tuân đưa tay kéo vách ngăn ở giữa xuống, tách biệt hai hàng ghế trước sau.
Lê Hương trở về chính đề: “Mạc tổng, anh dừng xe lại có phải đã đồng ý giúp tôi lần này không?”
Mạc Tuân nhìn đôi mắt sáng kia của cô: “Cô muốn tôi giúp tên Vương Thông kia?”
“Không phải giúp Vương Thông, đây là chơi xấu, có người đánh Vương Thông, Vương Thông lại là đội trưởng chúng tôi, tôi cần phải xem camera…”
“Thì sao?” Mạc Tuân cắt đứt lời cô.
Lê Hương nhìn anh: “Hả?”
Mạc Tuân lười biếng tựa lưng về phía sau, giữa ấn đường anh tuấn trong đều là vẻ hờ hững bạc tình của người đứng đầu thương trường: “Cô nói mấy thứ này, liên quan gì với tôi?”
¬.
“Là các cô tự mình gây họa, dựa vào đâu muốn tôi giúp bọn cô giải quyết, Lê Hương, những lời cô mới vừa nói tôi đều không có hứng thú, nếu như cô đủ thông minh, thừa dịp tôi còn kiên nhẫn cho cô thời gian, cô nên nói chút… lời cần nói khi cầu cạnh người ta.”
Nhiệt huyết của Lê Hương lạnh đi phân nửa, đúng vậy, anh dựa vào cái gì giúp cô, anh hiện tại chỉ là một thương nhân, chẳng là Mạc
Lê Hương hơi siết tay, đón nhận ánh mắt anh: “Anh muốn cái gì, anh muốn như thế nào mới bằng lòng giúp tôi, Mạc tổng nếu dừng xe lại rồi, nhất định là bởi vì tôi có thể có lợi với anh.”
Mạc Tuân chau lại mày kiếm, bàn tay to lại dùng sức bóp thắt lưng mềm mại của cô, vòng eo cô quá yêu kiều quá thon nhỏ, khiến anh hận không thể bóp gãy.
“Đây chính là thái độ cô cầu người? Sao cô biết tôi sẽ dính chiêu này? Người muốn tôi giúp còn rất nhiều, cô ngay cả giường tôi còn không chân chính leo lên liền không kịp đợi muốn lợi dụng quyền thế của tôi, Mạc tổng Mạc tổng, cô mở miệng một tiếng Mạc tổng có phải thật sự coi tôi là sếp của cô?”
Mặt Lê Hương tái xanh, tài ăn nói của anh, từ trước đến nay cô đã biết, nếu như anh muốn nhục nhã một người, căn bản không cần vạch mặt, cứ như vậy nói máy câu đã có thể rút gân lột da người ta rồi.
Anh cố chấp cho là cô muốn lợi ích từ anh, anh cố chấp cho rằng cô không phải một cô gái tốt.
Ở đây lãng phí thời gian, còn không bằng mau chóng trở lại sân đấu, nửa hiệp sau sắp phải bắt đầu rồi.
“Vậy thì thôi, tự tôi nghĩ biện pháp, Mạc tổng, quấy rày rồi.” Lê Hương dùng cả tay chân leo xuống đùi anh.
Ánh mắt Mạc Tuân trầm xuống, khuôn mặt tuần tú đã âm trầm như sắp đỗ giông, thứ anh tự hào nhất đúng là sức kiềm chế, còn chưa có ai có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Thế nhưng, cô đã chạm đến, cô dễ dàng thổi bừng lên lửa giận của anh.