Chương 735:
Chỉ cần nghĩ đến vừa rồi nhiều người vây cô như vậy, tấn công cô, đáy mắt Mạc Tuân liền cuồn cuộn ra tầng lệ khí đáng SỢ. Cô gái này nên đánh, thế nhưng, chỉ có thể bị anh đánh?
Những người khác căn bản không tư cách chạm vào cô dù chỉ một chút?
Lê Hương đau ra tiếng, đôi mắt đen láy ánh nước lên án nhìn anh, giận trách: “Mạc tổng, anh nhẹ một tí đi, anh là cố ý trả thù tôi!”
Mạc Tuân từ trong cổ họng bật ra tiếng cười nhạt, còn cố ý đè vết thương cô: “Cô thích thì hung dữ với tôi, có bản lĩnh bắt nạt tôi, sao không có bản lĩnh bắt nạt người khác đi, đừng để người ta ức hiếp chứ?”
*.” Lê Hương căn bản cũng không hiểu anh đang nói cái gì, cô khi nào bắt nạt anh, cô cũng không dám, sao cô lại nghe được oán khí từ trong lời anh? “Mạc tổng, sao anh lại tới đây, anh là đến tìm Lệ Yên Nhiên sao?” Lê Hương thay đổi trọng tâm câu chuyện. Cái trán của cô đã không chảy máu nữa, máu bị anh đè xuống, Mạc Tuân lúc này mới cất khăn tay của mình, vẻ mặt lãnh khốc đạm mạc nói: “Tôi là tới tìm cô!”
“Tìm tôi?” Lê Hương chỉ chỉ chính mình: “Mạc tổng, như anh vậy không đúng đâu! Tôi và vị hôn thê của anh đều ở radio này, anh bỏ qua cô ta tới tìm tôi?”
Mạc Tuân khế nhếch môi mỏng, nhướng mày kiếm anh khí liếc cô: “Nhận được thư luật sư của tôi chưa?”
Lê Hương thiếu chút nữa liền quên mắt chuyện thư luật sư này, cô dời mắt từ khuôn mặt lạnh lẽo xuống đũng quần anh, nghỉ ngờ quan sát. Thấy cô chớp hàng mi cánh bướm to gan nhìn thân thể mình, ánh mắt Mạc Tuân đột nhiên tối sầm lại: “Lê Hương, mắt cô đang nhìn đâu đó?”
Lê Hương nhanh chóng thu mắt, cô chau đôi mày thanh tú: : LÚC tổng, thư luật sư tôi đã nhận, nhưng, tôi thực sự húc anh đến phế sao, miệng anh nói lại không có bằng chứng.”
Cô nghiêm trọng hoài nghi anh đang giả vờ. Tuy là ngày đó ở Mạc gia cô hết sức tức giận, cũng không lưu tình, nhưng anh cũng không đến nổi yếu ớt như vậy, húc gối một cái liền phế. Hiện tại anh chơi cái chiêu thư luật sư này, rất có ý dây dưa cô, khiến người ta không nghi ngờ cũng khó. “Bốp” một tiếng, Mạc Tuân đột nhiên chống tay lên vách tường cạnh cô, dùng lồng ngực rắn chắc của mình chặn cô lại giữa vách tường và ngực mình: “Nói như vậy là cô muốn ăn vạ, không định phụ trách với tôi?”
“Tôi không phải ý này…”
Lê Hương lời vẫn chưa dứt, Mạc Tuân trực tiếp kéo bàn tay nhỏ của cô, đè lên