Chương 736:
Trên người cô quả thật rất bẩn, Mạc Tuân vẫn rất sạch sẽ, anh đứng thẳng thân, thả cô ra. Lê Hương nhanh chóng chạy vào trong phòng radio thay quần áo. Lê Hương ở trong phòng thay quần áo tắm nước nóng, sau đó thay đổi đồ sạch đi ra, cô từ cửa sau đi ra, tránh được Mạc Tuân, đi thẳng tới phòng làm việc của Dạ Huỳnh. Trong phòng làm việc không có một bóng người, Lê Hương đóng cửa lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm chìa khoá. Thế nhưng, cô không tìm được. Chuyện gì thế này, lẽ nào Dạ Huỳnh không đặt chìa khoá ở trong phòng làm việc? Chuôi chìa khoá này đi thông cắm địa cực kỳ quan trọng, Dạ Huỳnh nhất định là đặt ở cạnh mình, nếu như không ở trong phòng làm việc, vậy chỉ có thể ở… trong nhà. Đó là Dạ gia, hay là Lệ gia? Dù cho chìa khoá đặt ở trong nhà nào, Lệ Dạ là hai hào môn trong tứ đại hào môn ở Đề Đô, cô muốn xông vào kiếm đồ, quả thực khó như lên trời. Điều kiện tiên quyết của Lê Hương là muốn không kinh động những hào môn này lấy được bảo rương thứ hai mẹ lưu lại, nhưng bây giờ xem ra bảo rương của mẹ có liên hệ mật thiết với mấy gia tộc hào môn này. Cô nên làm cái gì bây giờ? Lê Hương đóng lại ngăn kéo, chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa phòng làm việc bị đầy ra. Có người tới?
Người tới khiến Lê Hương trở tay không kịp. Lê Hương nhanh chóng núp ở phía sau cửa, ngay lúc bóng đen đi tới, Lê Hương nắm cây châm bạc trực tiếp đâm tới thân thể người nọ. Thế nhưng tốc độ người kia nhanh hơn cô, bàn tay to rõ khớp xương nhanh như chớp dò qua đây, chế ngự lại cổ tay mảnh khảnh của cô đặt trên vách tường. Lê Hương ngước mắt nhìn, trực tiếp tiến chạm phải tròng mắt thâm thúy kia của Mạc Tuân. Là Mạc Tuân tới. Hàng mi Lê Hương run lên, lên tiếng: “Tại sao lại là anh?”
Mạc Tuân nhìn cô gái muốn đánh lén mình này, lạnh lùng nhếch môi: “Câu này hẳn là tôi tới hỏi cô mới đúng, cô vứt tôi đến đâu rồi hả, tự mình len lén lẻn vào phòng làm việc của Dạ Huỳnh, định làm cái gì?”
Nguy rồi, bị anh phát hiện?
Cô nên bịa cớ gì đây? Cái đầu nhỏ linh hoạt của Lê Hương thật nhanh xoay chuyển: “Anh nghĩ nhiều rồi, đây chỉ là… hiểu lầm, tôi rơi đồ ở phòng làm việc của trưởng đài Dạ, nên vào nhặt lại thôi ấy mà.”
Mạc Tuân nhìn hai tròng mắt đảo quanh của cô, cũng biết cô lại đang lừa anh rồi, con nhóc lừa đảo này chỉ thích nói dối lừa anh thôi?
Mạc Tuân hừ lạnh một tiếng, níu lại cổ tay trắng của cô xách cô cô ra ngoài: “Được lắm, vậy tôi liền dẫn cô đến gặp Dạ Huỳnh, đồ của cô rơi vào chỗ bà ta, hỏi trước mặt bà ta chẳng phải khỏe hơn