Chương 1180:
Hơn hai mươi năm, ông đã sớm quên mắt dáng vẻ xuân sắc tươi đẹp động nhân nhất của bà, nên cũng không thể nào tưởng tượng được bà của hơn hai mươi năm sau, giữa dòng chảy thời gian chảy trôi sẽ biến thành bộ dáng gì.
Mạc Từ Tước ngẳng đầu nhìn lại, muốn nhìn bà.
Thế nhưng, rất đáng tiếc, trong phòng thay đồ trống rỗng, không một bóng người.
Liễu Anh Lạc biến mắt rồi.
“Gì thế này, chuyện gì xảy ra, người bên trong đâu rồi?”
Nhân viên đều sợ ngây người, ban ngày ban mặt mà có người bốc hơi ngay trước mắt.
Mạc Từ Tước xoay người rời đi, ông lấy điện thoại di động ra: “Lập tức phong tỏa cao ốc XX, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào…”
Mạc Từ Tước lời vẫn chưa nói hết, ông ngẳng đầu, qua cửa sổ sát đất thấy được rõ ràng ở đường cái đối diện có hai người đang đi qua, Tô Hi toàn thân áo đen, che ô, bước chân anh ta mềm mại, khí chát lại càng thêm tiên khí hơn so với ba năm trước.
Bên cạnh Tô Hi còn có một người, Liễu Anh Lạc!
Mạc Từ Tước chậm rãi để điện thoại xuống, ánh mắt của ông rơi trên người Liễu Anh Lạc, khó dời đi nửa phản.
Một Liễu Anh Lạc hơn hai mươi năm trước tài hoa kinh diễm toàn bộ Đề Đô, Liễu Anh Lạc của hai mươi năm sau, mặc trên người chiếc sườn xám thanh nhã, sườn xám hoàn mỹ tôn lên đường cong uyên chuyển của bà, khí chất tựa như một U Lan giữa trời không, toát lên sự nền nã từ trong cốt nhục của các cô gái đến từ vùng Giang Nam, cứ như vậy xông vào đáy mắt ông, trở thành bức họa đẹp nhất trong mắt Mạc Từ Tước.
Cách một cửa sỏ, hai thế giới ngăn cách, Mạc Từ Tước đứng ở chỗ này, kinh ngạc nhìn Liễu Anh Lạc ở
Rất nhanh, thân ảnh Tô Hi và Liễu Anh Lạc biến mắt trong tầm mắt ông.
Bà đi rồi.
Hơn hai mươi năm, ông tìm bà hơn hai mươi năm, chỉ sau một cái liếc mắt vội vã, bà lại cứ thế biến mắt ngay trước mắt ông.
Lúc này bên tai vang lên một giọng nói non nót: “Ông nội, ông tìm được bà nội chưa?”
Mạc Từ Tước hoàn hồn, ông nhìn cậu nhóc bên chân, Mạc Thần Dịch đã trở về, ông nhẹ nhàng lắc đầu: “Ừ, tìm được, con thì sao, không phải con có tìm được người kia không?”
Mạc Thần Dịch nhăn mày: “Người kia chạy rồi, cậu ta chạy.
rất nhanh.”
Nói xong Mạc Thần Dịch giơ giơ lên điện thoại trong tay: “Bà ngoại cũng ở trong trung tâm thương mại này, vì phòng ngoài ý muốn, vừa rồi con đã thông báo ông ngoại, bà nội là “chạy được hòa thượng, không chạy được miều”, bởi vì con trai bà nội đang ở trên tay chúng ta, hiện tại bà ngoại lạc đàn, chúng ta trước tiên có thể trong hũ(*) bắt bà ngoại trước!”
(°) Một cách nói, ý chỉ người đã nằm trong lòng bàn tay, có thể dễ dàng bắt được.
Bên ngoài cao ốc chậm rãi dừng một chiếc limo, bí thư: riêng cung kính kéo cửa sau xe ra, Lệ Quân Mặc xuống xe.
Lệ Quân Mặc mạnh mẽ bước lên bậc thang, vào cao ốc.
Hiện tại trong cao ốc cảng đã bị phong tỏa toàn bộ, quản lý cấp cao của tòa nhà cũng xuất động, cung kính trước mặt Mạc Từ Tước và Mạc Thần Dịch, cúi đầu khom lưng.