Mộ Cẩn Y không thèm để ý tới cô ta, cô lập tức đi đến trước phòng ngủ của quản gia Lê rồi gõ cửa.
Quản gia Lê đã bị Mộ Giai Kỳ cùng Thôi Uyên Uyên mua chuộc.
Mặt ngoài, bà ta tỏ ra cung kinh với Mộ Cẩn Y nhưng trên thực tế, bản thân chỉ nghe lời của hai người kia.
Bởi vì thỉnh thoảng Mộ Giai Kỳ sẽ ban tặng cho bà ta một ít ơn huệ.
Lâu dần, dĩ nhiên trong lòng nghiêng về phía hai mẹ con Mộ Giai Kỳ.
Bà ta nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng giả bộ không nghe thấy, vẫn nằm ngủ trên giường của mình.
Mộ Cẩn Y gõ ba cái, không ai phản ứng, cô lấy di động ra gọi điện: “Cho hai người tới đây.”
Năm phút sau, hai vệ sĩ xuất hiện ở phòng khách: “Cô cả, xin hỏi cô có điều gì cần dặn dò?”
Mộ Cẩn Y chỉ vào cánh cửa phòng của quản gia Lê: “Đạp tung cánh cửa này ra.”
Sắc mặt Mộ Giai Kỳ chợt thay đổi, vội vàng bước tới ngăn cản: “Cẩn Y, cháu đang làm gì thế? Có thể quản gia đang ngủ nên không nghe thấy.
Dì có chìa khóa, để dì mở cửa cho cháu là được, đừng đá cửa.”
“Không, tiếng mở cửa quá nhỏ, tôi sợ bà ta không nghe thấy.” Mộ Cẩn Y nói xong, ra hiệu bằng mắt với vệ sĩ.
Vệ sĩ hiểu ý, giây tiếp theo, anh ta nhấc chân lên đạp tung cánh cửa kia.
Quản gia Lê vẫn luôn trốn trong phòng lắng nghe động tĩnh trực tiếp bị dọa đến ngây ngốc.
Thật ra, vừa rồi lúc đám người kia đưa đồ tới, bà ta cũng có mặt tại đó, hơn nữa chính bà ta còn phụ trách mở cửa.
Chẳng qua, lúc đó quản gia Lê nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Mộ Giai Kỳ và Thôi Uyên Uyên thì biết hai người đó không thích những thứ này của Mộ Cẩn Y.
Cho nên bà ta vội vàng trốn đi, không muốn dọn dẹp cho cô.
Bà ta nghĩ đã muộn như vậy rồi, dù tối nay mình không sắp xếp người thu dọn thì Mộ Cẩn Y cũng sẽ chẳng làm thế nào được cả.
Dù sao, cô cũng không quản lý mọi chuyện trong nhà này.
Như vậy có thể thấy trong lòng bà ta cực kỳ khinh thường Mộ Cẩn Y.
Huống chi, trước kia Mộ Giai Kỳ cũng có ý tỏ rõ với bà ta, nếu như sau này hai mẹ con họ làm chủ nhân của cái nhà này thì chắc chắn sẽ cho bà ta không ít chỗ tốt.
Quản gia Lê nhận được hứa hẹn như vậy, tất nhiên lòng dạ sẽ thiên vị.
Nếu là ngày thường, Mộ Cẩn Y nhất định sẽ không quản những chuyện này.
Bởi vì hai mẹ con Mộ Giai Kỳ sẽ sắp xếp tốt chúng cho cô.
Đối với cô mà nói, buổi tối hay buổi sáng thu dọn cũng không quan trọng lắm.
Nhưng bây giờ lại khác, cô cảm thấy đã đến lúc phải dọn dẹp ngôi nhà này sạch sẽ một chút rồi.
Cô nhớ kiếp trước, đám người làm trong nhà này ai nấy đều nghe lời dì hai và Thôi Uyên Uyên.
Khi ấy, cô bận rộn công việc nên cũng lười để ý tới những việc này.
Bây giờ cô đã trọng sinh trở lại, sao có thể ngốc nghếch như vậy chứ? Đây là nhà của cô, nếu như người làm trong ngôi nhà này không đứng về phía cô thì sẽ gây bất lợi cho mình.
Sau khi cánh cửa bị đạp ra, Mụ Cẩn Y đứng trước cửa phòng của quản gia Lê.
Cô nhìn bà ta rồi lạnh lùng ra lệnh: “Bà đi gọi tất cả mọi người tới đây thu dọn đồ đạc giúp tôi.”
“Cô cả, đã muộn như này rồi, mọi người đều đã nghỉ ngơi.
Ngày mai hẵng thu dọn những thứ đó của cô được không?” Tuy rằng quản gia Lê bị dọa sợ nhưng bà ta mau chóng bình tĩnh lại.
Bà ta cho rằng Mộ Cẩn Y vô cớ gây sự khi bắt mình đi làm những việc kia vào giờ này.
“Sao thế? Lời nói của tôi vô dụng hả?” Mộ Cẩn Y nhìn bà ta, cả khuôn mặt lạnh lẽo như băng vụn.
Quản gia Lê trông thấy dáng vẻ này của cô thì sợ đến mức chân hơi run rẩy.
Lúc này, bà ta cũng không màng mình là người của ai nữa, sợ Mộ Cẩn Y không vui sẽ kêu hai tên vệ sĩ vạm vỡ cường tráng sau lưng tới dạy dỗ mình.
Bà ta vội vàng nói: “Tôi...!tôi đi làm ngay đây.”
Không lâu sau, tất cả người làm đều bị gọi tới.
Nhà họ Mộ chỉ có ba vị chủ nhân nên thật ra người làm trong nhà cũng không nhiều, cộng thêm thợ làm vườn, đầu bếp,...!Tổng cộng cũng chỉ có mười người.
Mười người này đều là nữ, bởi vì ba người nhà họ Mộ đều là phụ nữ.
Nếu như người làm là nam ít nhiều cũng hơi bất tiện.
Vì vậy,