Bác gái trung niên kia không phục: “Cô cả, là chính cô nói có ý kiến gì thì có thể nói ra.”
“Đúng vậy đó, không phải là đã cho bà nói sao? Nhưng bà phải trả giá thật lớn cho ý kiến của mình.” Mộ Cẩn Y nói xong, không nhìn bà ta nữa, lại nhìn về phía tám người còn lại: “Thím Trần làm quản gia, còn có ai có ý kiến gì không?”
Lúc này còn có ai dám có ý kiến nữa? Cho dù có cũng phải nhịn thôi.
Mộ Cẩn Y thấy không còn ai lên tiếng nữa, cô thỏa mãn gật đầu: “Được, đã không có ý kiến, vậy đi làm việc đi, chuyển giúp tôi những đồ đạc này đến phòng tôi, một lát nữa tôi chọn xong thì đem đi giặt, buổi sáng ngày mai tôi sẽ mặc.”
“Vâng, cô cả.” Đêm hôm khuya khoắt như thế này, mặc dù bị phân công nhiệm vụ như vậy nhưng lại không có ai dám ý kiến nữa.
Sau khi Mộ Cẩn Y phân phó xong thì quay người đi lên lầu.
Mộ Giai Kỳ và Thôi Uyên Uyên nhìn bóng lưng Mộ Cẩn Y, sắc mặt u tối, bọn họ không rõ tại sao đột nhiên Mộ Cẩn Y lại giống như biến thành người khác.
Mộ Giai Kỳ nhìn người giúp việc trong nhà bận rộn khuân đồ lên trên lầu giúp Mộ Cẩn Y, bà ta cảm thấy huyết áp của mình đang tăng vọt.
Rõ ràng là tức giận muốn chết, thế nhưng không dám biểu hiện ra, kìm nén đến suýt chút bị nội thương.
Thôi Uyên Uyên đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Mộ Cẩn Y thì mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, có phải chị ta bị điên rồi không?”
Mộ Giai Kỳ lắc đầu: “Có lẽ không phải nó điên rồi mà là nó có thể đã học được gì đó.
Nghiên Nghiên, sau này chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Thôi Uyên Uyên gật gật đầu, kéo lê thân thể mệt mỏi trở về phòng, mọi chuyện xảy ra hôm nay đều làm người ta cảm thấy khó chịu.
Đầu tiên là người mình thích đã ngủ với người phụ nữ khác, sau khi về đến nhà còn chứng kiến Lãnh Cao Tuấn mua nhiều đồ cho Mộ Cẩn Y như thế.
Bây giờ ở bất kỳ đâu, Mộ Cẩn Y đều cho cô ta thấy cô hạnh phúc, giống như tất cả mọi chuyện đều phát triển theo hướng không thể dự đoán được, khiến cô ta cảm thấy hoảng hốt.
Cô ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Trang Đông Quân, thế nhưng điện thoại vang lên thật lâu cũng không ai nhận.
Thôi Uyên Uyên gửi tin nhắn cho Trang Đông Quân cũng không thấy trả lời, cô ta buồn bực mất tập trung vứt điện thoại di động lên giường.
Chắc chắn tối hôm nay sẽ là một đêm mất ngủ với cô ta.
Sau khi Mộ Cẩn Y đuổi quản gia Lê đi thì tâm tình cũng không tệ.
Lúc người giúp việc đem từng cái từng cái quần áo treo vào tủ quần áo, cô chọn từ đó hai bộ váy liền áo, để người giúp việc đem đi giặt, nói là ngày mai cô muốn mặc.
Bây giờ làm gì còn người giúp việc nào dám lạnh nhạt nữa? Cuối cùng bọn họ cũng biết ai mới là chủ nhân thật sự ở cái nhà này.
Chỉ cần một câu nói của Mộ Cẩn Y là có thể quyết định các cô có thể giữ được công việc này hay không.
Bọn họ đều biết như vậy nên phải giữ vững tinh thần trước mặt Mộ Cẩn Y.
Động tác của những người giúp việc kia rất nhanh nhẹn, sau khi Mộ Cẩn Y tắm rửa xong ra ngoài, mọi thứ đã được xếp vào vị trí.
Mộ Cẩn Y khoác áo choàng tắm, lười biếng nằm trên giường, cơn buồn ngủ lập tức ùa tới, đầu óc cô trống rỗng, nhắm hai mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Cẩn Y vẫn dậy sớm như hàng ngày, sau khi cô bước xuống lầu, thím Trần lập tức nhiệt tình chạy ra đón chào: “Cô cả, bữa sáng đã làm xong.”
Giờ này mẹ con Mộ Giai Kỳ còn đang ngủ, hai người kia mỗi ngày đều ngủ đến lúc tự thức dậy, thời gian trôi qua dễ chịu khỏi phải bàn.
Mộ Cẩn Y nhẹ gật đầu với thím Trần: “Ừm.”
Trong nhà ăn đã sớm được bài biện tinh xảo, chè hạt sen táo đỏ, bánh gạo nếp táo đỏ, sủi cảo tôm thủy tinh, bánh mì có nhân sữa đặc, việt quất và các loại bánh mì nướng.
Tất cả được chuẩn bị vô cùng phong phú, mà đồ được chuẩn bị toàn là thứ Mộ Cẩn Y thích ăn, Mộ Cẩn Y tỏ ý khen ngợi nhìn thím Trần một cái.
Thím Trần nhìn Mộ Cẩn Y ăn gần xong rồi, giật giật miệng muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
Mộ Cẩn Y nhìn về phía bà ấy: “Thím Trần, thím có lời gì thì cứ nói đi.”
“Cô cả, tôi muốn hỏi một chút, vì sao cô lại đột nhiên để tôi làm quản gia?”
“Bởi vì thím Trần là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với tôi trong căn nhà này.” Mộ Cẩn Y thấp giọng nói.
Thím Trần ngạc nhiên nhìn Mộ Cẩn Y, chắc là không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy.
Đột nhiên thím Trần cảm thấy hốc mắt mình ẩm ướt, bà ấy thật lòng muốn Mộ Cẩn Y sống thật tốt.
Trước đó Mộ Cẩn Y lạnh như băng, bà ấy muốn