Chúc Ly vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn xem Vương Hạo Thần, tựa như đang nhìn một cái người ngu, cười lạnh nói:
-Vương sư đệ thật là có đảm lượng, bất quá ta phải nói cho ngươi biết, trên đời có một số người nên chấp nhận số phận của mình! Đã là phế tài thì nên ổn ổn sống cuộc sống của phế tài đi, không nên như con giun vùng lên làm gì!
Hắn từ tâm đối với Vương Hạo Thần có thể nói là khinh thường đến chí cực, bởi vì đối phương suốt những năm qua không thể tu luyện là chuyện tông môn ai cũng biết, lúc này đột nhiên có thể tu luyện, thế nhưng như vậy thì đã như như nào?
Đắc tội bọn hắn Hồng Thạch Phong, hắn không ngại đem đối phương đánh phế tài lần nữa!
Vốn dĩ, Thiên Sinh Môn luật lệ không cho phép đệ tử tranh đấu, bất quá trên đời không có cái gì vẹn toàn, Chúc Ly được Lý Thiên Dương ngầm cho phép, có Vương Hạo Thần trước đó hành vi làm lý do, lại thêm Lý Thiên Dương đối với chấp pháp đường gây sức ép, vì thế bọn họ cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, để cho Chúc Ly tự ý hành động.
Vương Hạo Thần tâm tính vốn lãnh đạm, ngoại trừ sư nương rất ít cùng người khác thân cận, sau chuyện Tần Liêm Sương lần trước lại càng khiến cho hắn biết cách tự kiềm chế chính mình, bồng bột tuổi trẻ tính khí cũng giảm bớt, vẻ mặt không thay đổi nhìn Chúc Ly đạo:
-Ngươi nói nhảm nhiều lắm! Muốn chiến liền chiến đi!
-Thật lớn gan chó!
Chúc Ly nhìn chằm chằm gã thiếu niên trước mặt, hai mắt nhoe lại, không hiểu tại sao, hắn ở trước mặt Vương Hạo Thần liền có cảm giác cực kỳ không thoải mái, giống như khí thế của mình ở trước mặt đối phương đều bị đè ép toàn bộ, để cho hắn trong lòng cực kỳ tức giận.
Chỉ là một cái phế tài cũng dám ở trước mặt hắn trang bức?
-Để cho ta xem, ngươi dựa vào cái gì mà cuồng vọng như vậy!
Chúc Ly hai tay nắm chặt, một cỗ bá đạo khí thế từ trong người bùng nổ mà ra, một quyền không chút lưu tình hướng Vương Hạo Thần đánh tới.
Vương Hạo Thần đối mặt với Chúc Ly thế công, trong mắt không có sợ hãi, ngược lại có chút hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn gặp đối thủ xứng tầm với hắn, lúc trước gặp được Tần Liêm Sương tu vi đã siêu việt Vũ Đồ cảnh, căn bản không phải hắn có khả năng đối phó, thế nhưng Chúc Ly thì lại xa không đạt tới mức này.
-Tốt đá mài dao!
Vương Hạo Thần trong lòng hừng hực chiến ý, chỉ thấy hắn khí thế cũng khởi động, năm ngón tay nắm lại thành quyền, sau đó hung hăng đánh đi ra.
Phục Hổ Quyền! Tam hổ chi lực!
Một quyền này của hắn, ẩn chứa Phục Hổ Quyền tiểu thành cảnh giới toàn bộ lực lượng, trong quyền phong ẩn chứa từng đạo hổ khiếu thanh âm, kình lực mạnh mẽ kinh người.
-Oanh!
Hai người mỗi người một quyền cùng một chỗ đụng vào nhau, kình phong ở giữa bùng nổ, mang theo dư ba lực lượng trải rộng mà ra.
Chúc Ly khẽ rên lên một tiếng, hướng về phía sau lui lại vài bước, Vương Hạo Thần thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, tựa hồ Chúc Ly một quyền vừa rồi lực lượng căn bản không lay chuyển được hắn.
-Cái gì?
Chúc Ly thần sắc khó có thể tin, hắn một quyền vừa rồi mặc dù không có sử toàn lực, thế nhưng hắn cùng Vương Hạo Thần chênh lệch hai cái tiểu cảnh giới, vậy mà còn bị đối phương đánh lui?
Một giây sau, hắn sắc mặt liền bởi vì tức giận liền biến thành tái nhợt.
Hắn Chúc Ly đường đường một cái Ngũ Tinh Vũ Đồ, lại bị một cái Tam Tinh Vũ Đồ đánh lui, cái này để cho hắn cảm giác mặt mo không ánh sáng.
Tống Nhất Phàm, Lý Cương cùng với Hồng Thạch Phong hai vị đệ tử nhìn thấy một màn này cũng ngẩn người.
Tống Nhất Phàm trong lòng đại hỉ, hắn nhận ra chính mình có chút coi thường vị tiểu sư đệ này rồi, đối phương cũng không phải là tiểu hài tử không thể tu luyện năm đó nữa!
Mà hai vị đệ tử Hồng Thạch Phong thì lại nhíu mày, có chút hoài nghi liếc Chúc Ly một cái, trong lòng lại đang ngẫm nghĩ thằng này có phải hay không chưa ăn cơm, làm sao ngay cả một tên Tam Tinh Vũ Đồ phế vật cũng đánh không lại?
Chúc Ly cảm nhận được hai vị sư huynh ánh mắt nhìn tới, trên mặt càng thêm nóng bỏng, thẹn quá hoá giận, nhìn Vương Hạo Thần quát lớn:
-Ngươi muốn chết!
Nói rồi, hắn toàn thân khí thế vào lúc này bỗng nhiên giống như cuồng phong bão vũ bạo phát mà ra, chứng minh hắn hiện tại đã cực kỳ tức giận, không hề có ý muốn lưu thủ nữa, mà muốn toàn lực đem Vương Hạo Thần đánh bại.
Vương Hạo Thần khẽ nhíu mày nhìn Chúc Ly khí thế đang không ngừng gia tăng, lại đem so sánh với chính mình, trong lòng khẽ thở dài, tự nhận chính mình hiện tại luận tại đơn thuần lực lượng còn muốn thua kém đối phương một bậc.
-Chung quy là cảnh giới quá thấp a!
Vương Hạo Thần chỉ vừa mới đột phá Tam Tinh Vũ Đồ, mặc dù nói hắn thể chất rất đặc
biệt, nguyên khí trong cơ thể có thể so sánh với bình thường Ngũ Tinh Vũ Đồ, thế nhưng cái này cũng không đại biểu hắn có thể xem nhẹ đối phương, hơn nữa Chúc Ly cũng không phải là dạng này hơi nước Ngũ Tinh Vũ Đồ.
Chúc Ly hai mắt tràn ngập lửa giận nhìn xem Vương Hạo Thần, làn da trên cánh tay hắn lúc này đột nhiên biến thành có chút cứng cáp như thép đồng, toả ra một cỗ nặng nề khí tức.
-Kim Cương Quyền!
Chúc Ly trong miệng phát ra một đạo dữ tợn thanh âm, chỉ thấy hắn thân hình tung lên, đầu quyền tựa như đồng thiết kia hướng về Vương Hạo Thần lồng ngực đánh tới.
Vương Hạo Thần vẻ mặt ngưng trọng, không dám chậm trễ, một quyền cũng đánh đi ra, từng đột hổ khiếu lại vang vọng mà đến.
-Oanh!
Một đaọ thanh âm thanh thuý vang lên, Vương Hạo Thần thân ảnh trực tiếp bị Chúc Ly một quyền đánh bay ra ngoài.
Rõ ràng, khi Chúc Ly thi triển của riêng mình vũ kỹ, luận về man lực Vương Hạo Thần rốt cuộc vẫn thua kém một bậc.
Vương Hạo Thần khó khăn ổn định lại thân thể, đưa mắt nhìn lại cánh tay tê liệt không còn chút cảm giác của mình, lông mày nhíu lại, nhanh chóng thúc dục nguyên khí truyền vào cánh tay kinh mạch, hồi lâu mới chậm rãi khôi phục một chút cảm giác, thế nhưng từ cánh tay vẫn truyền đến từng cơn đau nhức khó chịu nổi.
Khá tốt hắn thể chất không giống người bình thường, nếu không một Tam Tinh Vũ Đồ lĩnh trọn một quyền này Chúc Ly, cánh tay xương cốt nhất định đều sẽ bị đánh vỡ thành tàn phế.
-Lại có thể bức Chúc sư đệ sử dụng Kim Cương Quyền, tiểu tử này có bại cũng không cần thẹn!
Một vị Hồng Thạch Phong đệ tử đứng một bên quan sát cười nói, tựa hồ đã nhìn thấy Vương Hạo Thần thảm bại kết cục.
Hắn cho rằng, có hai cái tiểu cảnh giới chênh lệch, vốn dĩ Chúc Ly có thể đem Vương Hạo Thần đánh bại là chuyện dễ ăn cháo, nếu như ngay cả Kim Cương Quyền cũng sử đi ra còn không thắng đối phương, vậy hắn cũng không biết phải nói cái gì rồi.
Tống Nhất Phàm lại là vẻ mặt lo lắng nhìn Vương Hạo Thần, trong lòng chỉ hận không thể lập tức một tay kéo hắn ra khỏi chỗ đó, rất sợ hắn trong lúc chiến đấu xảy ra vấn đề gì, như vậy hắn liền không có mặt mũi gặp sư nương.
Tống Nhất Phàm cũng nhìn ra được, Vương Hạo Thần thực lực tuy là có thể cùng Ngũ Tinh Vũ Đồ liều mạng, thế nhưng hắn lực lượng thuần tuý lại kém xa Chúc Ly, tiếp tục lấy cứng chọi cứng như vậy, Vương Hạo Thần tuyệt đối không có phần thắng.
Đồng thời, hắn cũng thay Vương Hạo Thần bất bình, bởi vì Kim Cương Quyền cấp bậc là Phàm cấp trung phẩm vũ kỹ, Phục Hổ Quyền chẳng qua chỉ là Phàm cấp hạ phẩm vũ kỹ, hai cái căn bản không cùng một cái cấp bậc, nếu không Vương Hạo Thần cũng chưa hẳn sẽ bị nghiền ép như vậy.
Trở lại với cuộc chiến, Chúc Ly thấy mình lực áp Vương Hạo Thần, trong lòng cực kỳ đắc ý, một ngụm ác khí trước đây cũng tiêu tan, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Vương Hạo Thần nói:
-Vương sư đệ! Ngươi tốt nhất nhanh chóng đầu hàng, nếu không lát nữa lại giao chiến ta cũng không thể đảm bảo ngươi sẽ không trọng thương a!
Vương Hạo Thần không đáp, trong mắt chiến ý cũng không có tiêu giảm, ngược lại càng thêm đốt cháy mạnh mẽ.
Hắn ngay từ đầu cũng không nghĩ mình dựa vào quyền pháp liền có thể đánh bại Chúc Ly, người ta nói như thế nào cũng so với hắn cao hơn hai tiểu cảnh giới, thời gian tu luyện càng là nhiều hơn hắn gấp bội, hắn cũng không ngốc tới mức cho rằng cái này khoảng cách có thể trong nháy mắt liền biến mất.
Bất quá, Vương Hạo Thần hắn mạnh nhất cũng không là quyền đạo, mà là kiếm đạo!