Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 17: Phiền phức tìm tới cửa


trước sau

- Ừm, cũng không tệ lắm, chỉ trong ba ngày đã đem Toàn Phong kiếm pháp thức thứ nhất luyện đến tiểu thành, ngươi tại kiếm đạo đúng là có thiên phú dị bẩm!

Khi Vương Hạo Thần đang vui sướng vì kiếm pháp tăng tiến, một âm thanh dịu dàng truyền đến từ bên cạnh, hắn quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy sư nương mặc một thân bạch y đang đứng dưới một đại thụ, trên khuôn mặt mỹ lệ không tì vết lộ ra một tia tươi cười nhìn hắn.

-Sư nương!

Vương Hạo Thần kinh hỉ, vội vàng đem trường kiếm thu vào, chạy đến bên người nàng.

-Ngươi bây giờ nếu là thi triển Toàn Phong kiếm pháp Vũ Phong Thức, tốc độ hoàn toàn có thể uy hiếp Ngũ Tinh Vũ Đồ, bất quá nếu như so về đơn thuần man lực, vậy liền rất khó nói!

Sư nương không muốn để Vương Hạo Thần tự mãn, vì thế mới dùng giọng điệu nhắc nhở nói.

Vương Hạo Thần cũng hiểu đạo lý này, hắn bây giờ thuần tuý lực lượng, có lẽ có thể cùng Ngũ Tinh Vũ Đồ bình khởi bình tựa, thế nhưng cũng không có mạnh hơn đối phương bao nhiêu.

Nếu muốn chân chính vượt qua một vị Ngũ Tinh Vũ Đồ lực lượng, hắn ít nhất cũng phải đem Phục Hổ Quyền tu luyện đến sáu hổ chi lực!

Vương Hạo Thần đang muốn mở miệng hỏi sư nương một chút vấn đề tu luyện, đúng lúc này, chỉ thấy một đạo thân ảnh đột nhiên từ bên ngoài chạy tới, nhìn kỹ, hắn mới nhận ra đó là tam sư huynh Lý Cương.

Lý Cương bề ngoại là mọt cái thân thể cho chút thô cuồng hán tử, toàn thân cơ bắp lực lưỡng, sau lưng còn mang theo một thanh đại búa.

Lý Cương nhìn thấy sư nương liền vội vàng ôm quyền nói:

-Đệ tử bái kiến sư nương!

Sư nương hơi nhíu mày, thản nhiên nhìn hắn, hỏi:

-Có việc gì?

Nàng đối với Lý Cương đột nhiên cắt đứt nàng cùng Vương Hạo Thần nói chuyện hành động tự nhiên có chút không thoải mái.

Lý Cương khuôn mặt lo lắng nhìn lướt qua Vương Hạo Thần ở một bên, đáp:

-Hồng Thạch Phong phải Chúc Ly tới đây, muốn chúng ta giao ra tiểu sư đệ!

-Hồng Thạch Phong? Xem ra cái kia Lý Thiên Dương đúng là không bỏ xuống được bộ mặt a!

Sư nương khuôn mặt khẽ trầm xuống, cười lạnh nói.

Lúc trước Vương Hạo Thần hành hung Trương Hổ, Hoàng Trạch, Lâm Đông ba người chính là Hồng Thạch Phong đệ tử, mà Lý Thiên Dương trong miệng nàng, không phải ai khác chính là Hồng Thạch Phong phong chủ!

Hồng Thạch Phong cùng Minh Thiên Phong trước giờ nổi tiếng là không hợp nhau, đệ tử hai bên ở giữa chưa bao giờ cùng tranh chấp, mà Lý Thiên Dương thì lại là một cái cực kỳ bao che khuyết điểm chi nhân, hơn nữa lại rất xem trọng mắt mũi, nếu là bình thường, đệ tử Hồng Thạch Phong coi như đánh thua hắn cũng sẽ không tức giận như vậy, thế nhưng lần này Vương Hạo Thần lại là tại trước mặt vô số người phế đi ba người Trương Hổ, để Lý Thiên Dương cảm giác mặt mũi mất hết, vì thế mới nổi giận phái Chúc Ly tới trừng trị Vương Hạo Thần.

Chúc Ly đồng dạng là Lục Phong một cái tay chân, tu vi đạt tới Ngũ Tinh Vũ Đồ, Lý Thiên Dương cho rằng dựa vào hắn, đối phó một cái Vương Hạo Thần đã là dư dả.

Lý Thiên Dương cũng không sợ mấy cái khác sư huynh của Vương Hạo Thần đối với Chúc Ly ra tay, bởi vì hắn đồng dạng biết sư nương là người rất tự trọng, tuyệt đối sẽ không cho Minh Thiên Phong đệ tử ỷ lớn hiếp nhỏ.

Sư nương một đôi lông mày liễu nhíu lại càng sâu, nhìn Vương Hạo Thần nói:

-Tiểu Thần Thần! Chuyện này ta sẽ giúp ngươi giải quyết, ngươi cứ việc an tâm tu luyện là được!

Nàng cũng không cho rằng Vương Hạo Thần có khả năng đối phó Chúc Ly, vì thế mới nói như vậy.

Vương Hạo Thần không cho là đúng, nhìn nàng nói:

-Sư nương! Để cho ta đánh với hắn một trận a!

Sư nương nghe vậy liền giật mình, lắc đầu nói:

-Chúc Ly tu vi đã đạt đến Ngũ Tinh Vũ Đồ, hơn nữa ở trong cấp bậc này còn không phải kẻ yếu, ngươi hiện tại còn chưa phải đối thủ hắn!

Lý Cương ở một bên cũng phụ hoạ:

-Sư nương nói đúng, tiểu sư đệ ngươi không cần cậy mạnh, cố gắng tu luyện là được, sau này ngươi thành tựu nhất định có thể vượt qua Chúc Ly!

Trong mắt bọn hắn Vương Hạo Thần chẳng qua chỉ là Tam Tinh Vũ Đồ, cho dù có cường đại hơn chẳng lẽ còn có thể đánh thắng Chúc Ly so với hắn cao hơn hai cái cảnh giới?

Bọn họ lại không biết, Vương Hạo Thần thể chất không phải người bình thường có thể so sánh, lại được màu vàng tiểu kiếm kia gột rửa một lần, lúc này hắn kinh mạch, thể chất đã có thể so với Ngũ Tinh Vũ Đồ, coi như Chúc Ly là trong cảnh giới này người nổi bật, hắn cũng dám chiến một trận.

Quan trọng hơn là, hắn không muốn để cho sư nương vì chuyện của hắn mà mất mặt.

Vả lại, hắn cũng rất muốn thử một chút Toàn Phong kiếm pháp uy lực!

-Sư nương, ta không có như ngươi tưởng tượng yếu như vậy, lại nói, nếu như người ta đã đánh đến cửa, chúng ta lại không tiếp chiến, đây không phải là mất mặt chúng ta Minh Thiên Phong sao?

Vương Hạo Thần chậm rãi nói, trong thanh âm ẩn chứa một cỗ chấp nhất ý chí, trên người hắn, lại toả ra một cỗ nhàn nhạt chưa trưởng thành hoàng giả khí thế, để cho người ta phải tin phục.

Sư nương im lặng nhìn hắn, đột nhiên cảm giác được tiểu đồ đệ
của mình đang dần trưởng thành, mà nàng, lại rất ưa thích hắn khí chất lúc này, một loại khí chất mà nàng chưa từng nhìn thấy ở bất cứ một nam nhân nào khác.

Sư nương biết Vương Hạo Thần một khi đã quyết ý thì rất khó thay đổi, vì thế liền đáp ứng hắn, nói:

-Được rồi! Thế nhưng ngươi tuyệt đối không được cậy mạnh, ngươi tu vi so với hắn thấp hai tiểu cảnh giới, có thua cũng không mất mặt chúng ta!

-Đệ tử tự có phân tấc!

Vương Hạo Thần gật đầu nói.

-Đi thôi!

Sư nương phất tay nói, cũng không ý định đi theo.

Kỳ thực nàng rất muốn ở bên trợ trận cho Vương Hạo Thần, bất quá làm như vậy người nhìn vào lại không hay lắm, vì thế nàng chỉ có thể ở trong bóng tối quan sát.

Vương Hạo Thần được Lý Cương dẫn đường đi tới Minh Thiên Phong sơn môn, chỉ thấy đại sư huynh Tống Nhất Phàm cũng đang ở đó, trước mặt hắn là mấy cái Hồng Thạch Phong đệ tử.

Nam tử trẻ tuổi ở chính giữa đám người nhìn thấy Vương Hạo Thần đi đến, ánh mắt liền lộ ra một tia lãnh ý, cười nhạt nói:

-Ngươi là cái kia phế tài họ Vương?

Vương Hạo Thần thần sắc đạm mạc nhìn hắn, cũng không trả lời hắn mà hỏi ngược lại:

-Chúc Ly?

-Chính ta!

Nam tử kia khẽ gật đầu, vẻ mặt thượng vị giả từ trên nhìn xuống, nói tiếp:

-Vương Hạo Thần, ngươi hành hung chúng ta Hồng Thạch Phong ba vị sư đệ, vậy cũng biết ta mục đích hôm nay đến đây là gì! Nếu là một cái nam nhân vậy liền đứng ra đánh với ta một trận, ta Chúc Ly nhất định phải cho mọi người biết chúng ta Hồng Thạch Phong người không phải ai cũng có thể đụng!

Tống Nhất Phàm ở một bên có chút không nhịn được nói:

-Chúc Ly! Ngươi cũng quá vô sỉ đi a! Ngươi tu vi là Ngũ Tinh Vũ Đồ, nay lại muốn khiêu chiến tiểu sư đệ chỉ là Tam Tinh Vũ Đồ! Ta thấy đây không phải là chiến đấu, rõ ràng là muốn bắt nạt người!

Chúc Ly vẻ mặt không đổi sắc, dường như sớm biết được đối phương sẽ đem chuyện này làm cớ thoái thác, mặt dày mày dạn nói:

-Chẳng lẽ chỉ cho các ngươi đánh chúng ta Hồng Thạch Phong đệ tử, còn ngược lại thì không thể sao? Vương sư đệ có thể đánh bại ba vị sư huynh đồng cấp, vậy chiến lực tự nhiên kinh người, ta đây cũng muốn lãnh giáo một chút! Bất quá nếu ngươi không dám, vậy thì cũng thôi đi!

-Ngươi...

Tống Nhất Phàm tức sùi bọt mép, biết đối phương là đang cưỡng từ đoạt lý, thế nhưng khổ nổi Vương Hạo Thần trước đây việc làm đúng là có chút quá phận, hắn cũng không tiện ra tay, hơn nữa bên cạnh Chúc Ly còn có hai cái đệ tử Hồng Thạch Phong thực lực không kém hắn, cho dù hắn ra tay cũng không chiếm được chỗ tốt.

-Chúc Ly! Ngươi nói nhiều như vậy là muốn đánh với ta một trận, ta đây không theo vậy là thất lễ rồi!

Vương Hạo Thần lúc này bình thản nói, trong thanh âm không có một tia kinh hoảng.

Nghe được lời này của hắn, Chúc Ly cùng Tống Nhất Phàm đều sửng sốt.

Chúc Ly căn bản không ngờ được Vương Hạo Thần lại trực tiếp đáp ứng cùng hắn chiến đấu, vốn dĩ hắn nghĩ, đối phương phải là tận lực né tránh mới đúng.

Một cái Tam Tinh Vũ Đồ cũng dám cùng hắn đấu sao?

Tống Nhất Phàm một bên cũng kinh hãi, vội vàng nói:

-Tiểu sư đệ ngươi không cần vọng động, chuyện này cứ để ta giải quyết!

Hắn từ nhỏ đã xem Vương Hạo Thần như đệ đệ của mình, vì thế không muốn y vừa mới có thể tu võ liền gặp bất trắc.

-Đại sư huynh ngươi yên tâm, chuyện này ta tự có phân tấc! Mong sư huynh để cho ta tự mình ra mặt!

Vương Hạo Thần mỉm cười nhìn Tống Nhất Phàm nói.

Tống Nhất Phàm cảm giác được Vương Hạo Thần trong ánh mắt đáng tin, do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói:

-Được! Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận!

Nói rồi hắn liền đứng lui ra một bên, bất quá ánh mắt vẫn đặt tại hai người Hồng Thạch Phong đệ tử trên người.

Hai người kia tựa hồ có chút kiêng kị Tống Nhất Phàm, nhưng cho rằng một mình Chúc Ly đã đủ giải quyết Vương Hạo Thần, vì thế cũng không lo lắng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện