Ôn Linh Mật cũng nhận ra Kiều Linh, không khỏi bất đắc dĩ nói:
- Còn không phải đến giúp các ngươi sao ?
- Ngươi tiếp nhận lời mời của chúng ta rồi ? Là Lâm Hải sư huynh để cho các ngươi đến đây ?
Kiều Linh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ nói.
Mấy vị đệ tử xung quanh cũng lộ ra vẻ phấn chấn, dù sao Ôn Linh Mật chiến lực theo lời đồn là có thể sánh với Bát Tinh Vũ Sư, hơn nữa nàng là tinh thần lực võ giả, khi quần chiến tác dụng đôi khi so với võ giả bình thường càng lớn, thậm chí không thua một ít Cửu Tinh Vũ Sư.
Ôn Linh Mật hơi bĩu môi, nàng còn chưa gặp Lâm Hải đâu, vả lại coi như gặp nàng cũng chưa chắc đã nghe lời hắn.
Tư Mộ Liêm ở một bên thật có chút không nhịn được, ho nhẹ một tiếng nói:
- Đường sư huynh ! Ngươi không nhận ra ta sao ?
Đường Chấn đưa mắt nhìn hắn, có chút nghi hoặc:
- Ngươi là ai ?
- . . . ?
Tư Mộ Liêm cảm giác chính mình bị đánh mặt.
Hắn khẳng định là đã gặp qua Đường Chấn một lần, chỉ là người sau không nhớ mà thôi.
Cố Vân Yên tựa hồ trầm tư hồi lâu, sau đó có chút không xác định hỏi:
- Ngươi là . . . Lôi Ngục Phong kiếm đạo kỳ tài Tư Mộ Liêm ?
Tư Mộ Liêm dở khóc dở cười, hắn xem như vẫn có chút danh tiếng, bất quá không nghĩ tới người hắn chưa từng gặp bao giờ lại nhận ra hắn trước cả người hắn quen.
Tư Mộ Liêm khẽ gật đầu, cười nói:
- Kiếm đạo kỳ tài thì không dám nhận, bất quá ta đúng là Tư Mộ Liêm !
Tư Mộ Liêm cũng giống như Vương Hạo Thần là một cái hắc mã mới nổi ở Đệ Thất Phong, một thân kiếm đạo siêu phàm thoát tục, nghe đồn đã đạt tới tam trọng kiếm ý cảnh giới, tại Thiên Sinh Môn không có một đệ tử nào có thể sánh kịp, danh tiếng so với Ôn Linh Mật hay Trần Lãng càng thêm thịnh.
Tư Mộ Liêm bộ dạng cũng rất dễ nhận diện, luôn vận thanh y, lưng đeo trường kiếm màu xanh, trên y phục có Lôi Ngục Phong ký hiệu nhận dạng, đương nhiên, Cố Vân Yên có thể nhanh như vậy nhận ra Tư Mộ Liêm, là bởi vì nàng đã từng thấy qua hắn.
Đáng tiếc những ngày qua ngay cả Lâm Hải cũng không có cách nào liên lạc với Tư Mộ Liêm, từ đó dẫn đến đoàn đội thiếu mất một vị thực lực cực mạnh cường giả.
Thế nhưng mọi người còn chưa kịp bất ngờ, ở phía sau lại có một đạo thanh âm vui mừng vang lên:
- Tiểu sư đệ, ngươi cuối cùng cũng đến !
Tiêu Ngọc Huyên từ phía sau chạy đến trước mặt Vương Hạo Thần, vẻ ủ rủ trước đó tan biến, chỉ còn lại hoan hỉ.
Mọi người lần nữa chấn động.
Minh Thiên Phong đệ tử không nhiều, người được Tiêu Ngọc Huyên gọi là tiểu sư đệ thì chỉ có một, tựa
hồ gọi là Vương Hạo Thần.
Vương Hạo Thần danh tiếng tại Đệ Thất Phong chỉ có thể xem là mới nổi, thế nhưng lại dễ dàng che lại Tiêu Ngọc Huyên, Ôn Linh Mật hay Trần Lãng, vì người ta đồn đại hắn là Tuyệt Thế cấp thiên tài.
Người ngoài ban đầu nghe có thể không tin, thế nhưng Vương Hạo Thần không chỉ một mà nhiều lần vượt qua bốn cái tiểu cảnh giới chiến đấu, không tin cũng không được.
Không ít người hiểu được năm chữ Tuyệt Thế cấp thiên tài là có ý nghĩa gì, đây chính là nhân vật đại biểu cho một thế hệ của tông môn, thậm chí là thiên tài đứng đầu một thời đại ở Đông Hoa hoàng triều.
Vì thế, ngay khi biết được người đến là Vương Hạo Thần, tất cả mọi người đều không nhịn được mà tập trung quan sát hắn, muốn biết vị này Tuyệt Thế cấp thiên tài đến cùng có gì đặc biệt.
Đường Chấn thì không còn hoang mang, dù sao theo lời đồn thì Vương Hạo Thần ngay cả Bát Tinh Vũ Sư cũng có thể chiến, dễ dàng đẩy lui hắn cũng chẳng có gì lạ.
Vương Hạo Thần nhìn Tiêu Ngọc Huyên đi tới, phát hiện vẻ tiều tụy không thể che dấu hết của nàng, không khỏi nói:
- Tiểu sư tỷ, xem ra thời gian qua ngươi trải qua không tốt lắm !
Tiêu Ngọc Huyên đối với Vương Hạo Thần xưa nay không có chỗ dấu diếm, lập tức cười nói:
- Là không tốt lắm ! Nhưng không phải có ngươi đến giúp sao ?
Nói rồi, nàng cũng không đợi Vương Hạo Thần phản ứng, lập tức kéo hắn đi giới thiệu với mọi người.
Tiểu sư đệ đến, để cho nàng áp lực giảm đi rất nhiều, tâm tình ngược lại có chút thoải mái.
Vương Hạo Thần bị nàng kéo đi đến trước mặt từng người, trong lòng hơi ngẩn ngơ, tựa như về lại nhiều năm trước đó, khi hắn còn là một đứa bé, bị Tiêu Ngọc Huyên suốt ngày kéo đi khắp nơi chơi đùa, không khỏi bồi hồi mỉm cười.
Bây giờ Vương Hạo Thần không còn là một cái phế nhân không thể tu luyện, hắn đã là một cái siêu cấp thiên tài, là tông môn thế hệ này ngôi sao mới, những người khác cho dù chưa tận mắt được chứng kiến toàn bộ thực lực của hắn ít nhiều vẫn sẽ cho hắn sự tôn trọng tối thiểu.
Cường giả vi tôn, là thế gian đơn giản nhất đạo lý !
- Vương sư đệ, vừa nãy là ta có chỗ không phải, xin ngươi đừng giận !
Đường Chấn đối với Vương Hạo Thần ôm quyền nói.
Vương Hạo Thần lắc đầu nói :
- Không sao !