- Cuồng vọng ! Không biết trời cao đất dày !
- Tuyệt Thế cấp thiên tài thì rất giỏi sao ? Ngươi thật cho rằng có thể lấy một chọi một chục ?
- Đánh hắn ! Đây chính là hắn tự tìm !
Lần này không chỉ có Chu Đinh nổi giận, mà ngay cả đám Thanh Nguyên Phong đệ tử đi theo hắn cũng bạo tẩu.
Trần trụi xem thường !
Quá đáng giận !
Là Thiên Sinh Môn đệ tử, ai mà chẳng có chút ngạo khí, sao có thể nhịn được một Vương Hạo Thần cuồng ngạo hết phần thiên hạ như vậy ?
Đừng nói là Thanh Nguyên Phong đệ tử, ngay cả Lôi Ngục Phong, Ngọc Tiêu Phong chúng đệ tử vừa đến cũng không khỏi sững sờ vì độ cuồng của Vương Hạo Thần.
Cái tên này là muốn lấy sức một người đấu với một cái tổ đội ?
Đương nhiên, hành động của Vương Hạo Thần phi thường hợp mắt bọn hắn, đặc biệt là đối với các nữ đệ tử.
Kiều Linh hai mắt nhìn đến si mê, hay tay không ngừng giật giật Tiêu Ngọc Huyên tay áo, tựa như hoa si nói:
- Tiêu sư muội, ngươi nhất định phải vì ta làm mối a ! Ta phương tâm bị sư đệ ngươi đoạt !
Nhanh như vậy ?
Tiêu Ngọc Huyên chẳng thèm ngó tới.
Lại nói, coi như nàng chịu làm mối, lấy tính cách của Vương Hạo Thần sao có thể chấp nhận ?
Cố Vân Yên thì có chút lo lắng nói:
- Chúng ta cần hỗ trợ sao ? Một mình hắn đánh nhiều người như vậy sợ là có nguy hiểm !
Nói thế nào thì nói, Vương Hạo Thần tu vi chung quy là hơi thấp, tuy rằng có thể vượt cấp chiến đấu, thế nhưng chưa hẳn có thể đánh nhiều cường giả như vậy.
Tiêu Ngọc Huyên hơi suy nghĩ một chút, lại nói:
- Chờ xem đi, tiểu sư đệ hắn không phải là người cuồng vọng vô lối, hắn đã dám làm như hẳn là có nắm chắc !
Ở bên kia, đại chiến sớm đã bắt đầu, Thanh Nguyên Phong mấy vị cường đại nhất đệ tử đều xuất thủ, ngoài Chu Đinh, còn có bảy vị Thất Tinh Vũ Sư, tạo thành cục diện tám đánh một.
Đối thủ nhiều như vậy, Vương Hạo Thần áp lực cũng tăng, bất quá không phải là không
thể đánh.
Hắn vẫn dùng cách đánh cũ, không cùng đối phương đấu cứng quá nhiều, chủ yếu là dùng tốc độ ứng phó, dù sao chẳng có ai có thể đuổi kịp hắn.
Đương nhiên, nếu như số lượng lại nhiều một điểm, hắn cũng thật bó tay.
- Vương Hạo Thần, ngươi là rùa rụt đầu sao ? Ngay cả tấn công cũng không dám ?
Chu Đinh đánh mãi vẫn không chạm nổi vào góc áo của Vương Hạo Thần, giận đến tím mặt quát lớn.
Chỉ là, lời nói vừa dứt, hắn liền cảm nhận được một cỗ khủng bố đến cực điểm hoả kình đập vào mặt, tựa như đang đối mặt với một vầng thái dương.
Vương Hạo Thần thu lại chiến kiếm, chuyển sang dùng song chưởng, sau lưng hiện ra vòng tròn năm khoả mặt trời nhỏ, thiêu đốt không khí.
Ngươi muốn thấy ta tấn công ? Cho ngươi xem đủ !
Vương Hạo Thần chân đạp Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ, tựa như một tia chớp lao về phía Chu Đinh, hai chưởng từ trên không bất ngờ hạ xuống, thế như thái sơn áp đỉnh.
Cửu Dương Phần Thiên Chưởng - Phần Viêm Cái Đỉnh !
Chu Đinh vội vàng vung chưởng đón đỡ, thế nhưng căn bản không cản nổi chưởng lực của đối phương, vừa chiến đã bại, hai cánh tay đau nhức không chịu nổi, khí huyết xộn xạo.
Thanh Nguyên Phong vài vị Thất Tinh Vũ Sư ở gần đó thấy vậy, vội vàng xông đến cứu viện.
- Không biết tự lượng sức ! Cút cho ta !
Vương Hạo Thần liên tiếp đánh ra ba chưởng, đem một người lại một người đánh bay, thế như bất bại chiến thần, không người có thể địch.
Người ở xung quanh, không ai không rung động vì chiến lực đáng sợ của Vương Hạo Thần.
Ở phía xa, Tư Mộ Liêm và Ôn Linh Mật cũng đứng quan chiến, người sau không khỏi sợ hãi thán phục nói:
- Đây chính là Tuyệt Thế cấp thiên tài chiến lực ? Hắn như thế nào lại mạnh đến như vậy ?