Vương Hạo Thần và Tư Mộ Liêm đối luyện khá lâu, tính ra cũng gần cả một canh giờ mới dừng lại.
Thực ra đối luyện với Tư Mộ Liêm không khiến cho Vương Hạo Thần có chỗ đột phá, bất quá hắn mơ hồ cảm nhận được một vài thứ.
Vương Hạo Thần có cảm giác hiện tại hắn tu luyện Phong Thần Ảnh giống như đã chạm đến bình cảnh, tựa hồ đang thiếu một thứ gì đó đột phá, nếu không tìm ra thứ chìa khoá này, hắn có lẽ sẽ không bao giờ thực sự đem Phong Thần Ảnh hay thậm chí là Thuỷ Thần Ngự luyện đến cảnh giới đại viên mãn.
Nói không thất vọng thì là nói dối nhưng Vương Hạo Thần cũng hiểu trên đời không có gì dễ dàng, võ đạo một đường càng lên cao càng thêm phần khó khăn, nhiều lúc gặp phải bình cảnh cũng là chuyện không hiếm lạ.
Tư Mộ Liêm nhìn Vương Hạo Thần lặng im không nói tựa hồ cũng đoán được suy nghĩ của hắn, liền mỉm cười nói:
- Sư đệ ! Tu luyện gặp trở ngại là chuyện thường, đôi khi cần thuận theo tự nhiên, muốn gấp cũng không được ! Lại nói, võ đạo ngàn vạn, võ giả chúng ta sao lại thiếu phương pháp để mạnh lên !
Nói rồi, Tư Mộ Liêm đem trường kiếm sau lưng rút ra, trên thân bỗng nhiên nổi lên một cỗ kiếm khí hùng hậu không gì sánh kịp, khí thế khoá chặt Vương Hạo Thần.
Vương Hạo Thần thân là kiếm tu, sao lại không hiểu ý của Tư Mộ Liêm, đồng dạng cười đáp lễ, sau đó tế ra Diệu Nhât Kiếm, trên thân cũng xuất hiện một cỗ kiếm khí cường ngạnh kháng trụ kiếm khí của Tư Mộ Liêm.
Đúng vậy, thân pháp không thể tiến bộ, vậy hắn liền đem tinh lực đặt trên kiếm đạo, dù sao kiếm đạo mới là thứ hắn chủ tu.
Vả lại, có Tư Mộ Liêm vị kiếm đạo thiên tài này ở đây, nếu không nhân cơ hội tìm hiểu học hỏi đối phương thì thật không biết tốt xấu.
- Vù ! Vù ! Vù !
Kiếm khí tung hoành, cuồng phong gào thét, chỉ trong chớp mắt hai cỗ kiếm khí liền như hoá thành hai thanh bảo kiếm đối chọi lẫn nhau, làm cho xung quanh trong nháy mắt liền xuất hiện vết kiếm chằng chịt.
Đương nhiên, tuy là hai người kiếm đạo cảnh giới đều là tam trọng kiếm ý, nhưng Vương Hạo Thần chỉ có thể xem là vừa mới bước vào cảnh giới này, còn Tư Mộ Liêm sớm đã đạt tới tam trọng kiếm ý đỉnh phong, nếu chỉ so kiếm đạo, Vương Hạo Thần căn bản không phải đối thủ của Tư Mộ Liêm.
Tư Mộ Liêm đưa mắt nhìn kiếm khí của Vương Hạo Thần đang dần bị kiếm khí của mình áp đảo, trầm giọng nói:
- Vương sư đệ, ngươi kiếm đạo hẳn là vì tiến bộ nhanh từ đó thiếu khuyết thời gian luyện tập ! Thứ ta nói thẳng, khả
năng điều khiển kiếm khí của ngươi rất kém cỏi, kiếm khí của ngươi hiện tại giống như một mớ hỗn độn tán loạn đến cực điểm, không cách nào tập trung, từ đó mới không sánh được với kiếm khí của ta !
Vương Hạo Thần khẽ giật mình, không khỏi cẩn thận đánh giá kiếm khí của mình và Tư Mộ Liêm, phát hiện đối phương nói không phải là không có lý.
Bản thân hắn kiếm đạo tiến bộ quá nhanh, cộng thêm việc còn phải kiêm tu những thứ khác, từ đó mới thiếu khuyết thời gian rèn luyện.
Tuy nói đạt tới kiếm ý cảnh giới thì đã có thể điều khiển chiến kiếm thu phóng tùy ý, nhưng kiếm khí thì không đơn giản như vậy, điều khiển thô sơ thì có thể, nhưng nếu yêu cầu phức tạp một chút thì rất khó.
Làm một phép so sánh đơn giản, kiếm khí của Tư Mộ Liêm tựa như một chiến binh lão luyện còn kiếm khí của Vương Hạo Thần chẳng khác nào một tên vũ phu chỉ có man lực mà không có võ công để có chỗ phô diễn lực lượng của mình.
Chính vì kiếm khí của Vương Hạo Thần tán loạn lung tung không thể tập trung lại một điểm nên mới bị kiếm khí của Tư Mộ Liêm dễ dàng áp đảo.
- Sư đệ, kiếm đạo không dễ luyện, hơn nữa dục tốc bất đạt ! Kiếm tu như chúng ta không chỉ cần thiên tư mà còn cần cả khổ luyện, muốn điều khiển kiếm khí đến mức lô hỏa thuần thanh, vậy thật chỉ có cách luyện kiếm thường xuyên !
Tư Mộ Liêm nói.
Vương Hạo Thần gật đầu, ôm quyền nói:
- Đa tạ sư huynh chỉ điểm !
Trên thực tế, nếu luyện kiếm nhiều năm Vương Hạo Thần không sớm thì muộn cũng sẽ phát hiện ra điểm này, thế nhưng hiện tại Tư Mộ Liêm giúp hắn khai sáng, vậy cũng đã tiết kiệm cho hắn rất nhiều thời gian, Vương Hạo Thần sao có thể không cảm kích.
Phải biết, đời người thiếu nhất chính là thời gian.
Cho dù là thiên tài kinh diễm đến mức nào, không có thời gian thì cũng chẳng có gì cả.
Tư Mộ Liêm khoác tay ý nói không cần để ý, đem kiếm khí trên người thu lại, nói:
- Hiện tại không phải thời điểm khổ tu, hôm nay đến đây thôi !
Vương Hạo Thần cũng đem kiếm khí thu lại, nếu không ở Đệ Thất Phong hắn chắc chắn sẽ lập tức bế quan tu luyện, đáng tiếc bây giờ không phải lúc.