Một tì nữ gõ cửa phòng:
"Công chúa, nô tì đến để đốt hương an thần cho người.
Biết người bị mất ngủ nên tam công chúa đã dặn trước phải đốt cho người"
Lạc Dụng mở cửa phòng để cô ta bước vào:
"Phó Tướng quân"
Tì nữ bước đến cạnh lư đốt trầm hương, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Mùi thơm nhẹ nhàng tỏa ra khắp phòng.
Bỗng Lạc Dụng ho vài tiếng:
"Huynh không sao chứ?" Cố Nhược Nhiên lo lắng
"Thần không sao, khiến người lo lắng rồi"
Tì nữ vừa hay đốt hương xong:
"Phó Tướng quân, ngài đừng chủ quan.
Nhìn có vẻ không nghiêm trọng nhưng có thể bị nhiễm phong hàn đấy ạ.
Nô tì có rượu thuốc rất tốt, để nô tì đi lấy cho ngài"
"Đa tạ"
Cô ta bưng đồ rời đi, Lạc Dụng cũng định đi theo thì Cố Nhược Nhiên lên tiếng:
"Ta vẫn chưa cho huynh đi mà"
"Công chúa, người còn gì căn dặn không ạ?"
"Ta..."
Cố Nhược Nhiên đã không còn lí do gì để kéo Lạc Dụng lại nữa.
Nàng ấp úng mãi không nói nên lời.
"Lạc Dụng cáo lui"
Trong lúc đó chỉ còn có một ý tưởng trong đầu nàng:
"Ta không ngủ được, huynh ở lại đây đọc sách cho ta nghe"
Lạc Dụng cũng kiên nhẫn ngồi xuống và đọc sách cho công chúa:
"Người muốn đi ngủ phải nằm xuống chứ"
"Ta không muốn nằm xuống, ta muốn nhìn huynh"
"Công chúa, người..."
Đột nhiên Lạc Dụng thấy choáng váng, trong ánh nến lập lòe trong phòng, nhan sắc của Cố Nhược Nhiên có phần kiều diễm hơn, trong lòng Lạc Dụng bỗng có chút tham vọng nổi lên.
Tì nữ hồi nãy cũng quay lại với một bình rượu.
Cô ta rót ra chén mời hai người uống.
"Công chúa, Lạc Tướng quân, mời hai người dùng ạ"
Cô ta đưa hai chén rượu cho Lạc Dụng và công chúa rồi rời đi:
"Nô tì xin cáo lui"
Bỗng nhiên nàng cũng thấy xung quanh tựa khung cảnh mơ hồ không rõ ràng, lại có cảm giác gì đó khác lạ với Lạc Dụng, không muốn hắn đi.
Lạc Dụng nhanh chóng uống rượu muốn rời đi, không dám ở lại thêm sợ rằng sẽ mất kiểm soát mà làm càn:
"Công chúa, thần thấy không khỏe, xin phép..."
"Mau đi đi" Cố Nhược Nhiên cũng thấy để Lạc Dụng đi là tốt nhất
Hắn quay lưng đi đâu đó, nàng suy ngẫm, chợt nhanh chóng tiến về phía trước, không nói lời nào chỉ lê gót theo bước chân hắn từ phía sau.
Nàng ôm chặt lấy eo của Lạc Dụng từ phía sau, động tác vô cùng thuần thục, hệt như vô số lần trước đây.
"Nhược Nhiên..." Thân hình mảnh mai thon gầy khẽ ngưng đọng ngay giữa phòng.
"Gọi lại lần nữa đi."
"..."
"Gọi lại lần nữa đi." Cố Nhược Nhiên áp sát mặt vào tấm lưng thon thon gầy, nhắm mắt lại, giọng điệu trầm thấp phảng phất như nói với chính mình:
"Gọi lại lần nữa đi, được không?"
Nàng nói đầy vẻ bình tĩnh kiên định, nhưng nàng biết rằng kiểu kiên định ấy chỉ để thuyết phục bản thân mình.
Cố Nhược Nhiên lớn lên cùng Lạc Dụng, khi gặp lại cũng dần nảy sinh loại tình cảm nào đó.
Nàng không dám nói ra vì sợ, bây giờ hai người là kiểu quan hệ kẻ thù.
Thế nhưng tối nay, ham muốn cuối cùng lại một lần nữa chiến thắng lý trí.
Nàng nghĩ mình nhất định là điên rồi mới bày ra trò này.
Nhưng nàng không thể kiềm chế được, cho dù là trong lòng nàng thấy mình đang ở tận đáy vũng bùn.
Cố Nhược Nhiên nắm chặt bàn tay, đầu móng tay nhọn đâm vào da thịt.
Dường như men rượu đã sộc lên, nhanh chóng tìm thấy lối ra duy nhất.
Mắt nàng vẫn nhắm nghiền, nhưng nước mắt rơi lúc nào mà không hay biết.
Giọng điệu thì thầm thốt ra trên miệng, những dòng suy nghĩ xoay chuyển trăm nghìn lần trong tâm khảm:
"Ta thật sự rất nhớ huynh..."
Đáp trả lại Cố Nhược Nhiên chỉ là sự tĩnh lặng trầm mặc hồi lâu.
Cố Nhược Nhiên nghiêng đầu, nàng dường như đang chờ đợi lại như chẳng chờ đợi điều gì.
Đây vốn đã là kết quả biết từ trước rồi.
Đây chính là Lạc Dụng.
Cuối cùng, nàng cảm nhận nỗi đau trái tim gần như đã dịu trở lại, mới từ từ ngẩng đầu lên, ngón tay thả lỏng.
Cố Nhược Nhiên nhìn Lạc Dụng từ phía sau, trông thấy cơ thể hắn khe khẽ lay động.
Lạc Dụng vẫn không quay người lại, mái tóc đen dài phủ sau gáy.
"Huynh sao vậy?" Dường như đột ngột thức tỉnh, giọng Cố Nhược Nhiên khẽ gấp gáp.
Lúc này Cố Nhược Nhiên buông hẳn Lạc Dụng ra.
Quả nhiên, khuôn mặt ấy đã gần như không còn chút sắc máu, phản chiếu dưới ánh nến lộ vẻ trắng bệch đến lạ lùng.
Lạc Dụng mím chặt lấy đôi môi mỏng, ánh mắt nhìn xuống.
"Công chúa, người say rồi"
"Ta không phải công chúa gì cả, ta chỉ là Nhược Nhiên thôi"
Thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má của Cố Nhược Nhiên, trái tim Lạc Dụng co thắt dữ dội, lại không nỡ chấm dứt ngay.
"Lạc Dụng, ta thật sự rất thích huynh, ta thích huynh từ khi huynh khóc vì ta...nhưng huynh bây giờ lại luôn lấy việc hoàng thượng giết cả nhà huynh để tránh xa ta, mượn thân phận để cách xa ta, huynh ghét bỏ ta" Cố Nhược Nhiên nức nở:
"Ta đã cố gắng lại gần nhưng không được.
chỉ tại huynh không nghe lời nên ta mới dùng đến thân phận công chúa để bắt huynh làm theo ý mình, ta không phải muốn ra oai với huynh đâu"
Thấy Cố Nhược Nhiên như vậy, Lạc Dụng cũng có chút xót xa.
Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng:
"Nhược Nhiên, ta chưa từng xem muội là con gái của kẻ thù, càng không ghét bỏ muội.
Nhưng muội mang thân phận công chúa, xung quanh có nhiều nguy hiểm, ta không thể gây rắc rối cho muội"
"Thật sao? Vậy huynh thích ta không?" Cố Nhược Nhiên chờ đợi
"Ta không thích muội"
Cố Nhược Nhiên thất vọng cúi gằm, nàng biết trước kết quả sẽ như vậy mà.
Lạc Dụng hít lấy một hơi:
"Ta yêu muội"
Kết quả là khiến Cố Nhược Nhiên ngạc nhiên đến đứng hình tại đó, nàng mỉm cười:
"Ta không nghe lầm, đúng không? Huynh nói lại xem"
"Muốn ta nói lại bao nhiêu lần cũng được.
Nhược Nhiên, ta yêu muội" Lạc Dụng khẳng định một lần nữa
Hắn cúi xuống hôn nàng, nụ hôn vô cùng gấp gáp như muốn trút cạn hơi thở của nàng vậy.
Cho đến khi Lạc Dụng tiến công xuống phần cổ mình, nàng mới chú ý đến hương an thần và bình rượu:
"Lạc Dụng không phải con người như vậy, cái gọi là rượu thuốc và hương an thần kia chắc chắn có vấn đề"
Nhưng trong lòng nàng lại nổi lên sự tham lam, dù biết là vậy nhưng lại không đẩy Lạc Dụng ra.
Nàng cũng hít phải mê hương nên cũng có chút không tỉnh táo, không suy nghĩ đến hậu quả của việc này.
"Ta xin lỗi, lỗ mãng rồi" Đến cuối cùng hắn vẫn cố gắng lấy lại chút tinh thần:"Lẽ ra ta nên hỏi qua muội"
Lạc Dụng muốn rời đi nhưng kết quả lại bị Cố Nhược Nhiên ôm chặt, nàng thủ thỉ:
"Huynh đừng đi, đêm nay có thể ở lại cùng ta không?"
Giọng nói kia tràn ngập một loại ma lực trí mạng, khiến hắn cảm thấy một loại khoái cảm mất hồn phệ cốt.
Quên mất lý trí, chìm trong dục vọng, cuối cùng chỉ còn lại có bản năng nam nhân.
Lạc Dụng bế Cố Nhược Nhiên đặt lên giường, cởi bỏ y phục trên người nàng, nhìn chiếc cổ khiêu gợi mạnh mẽ cắn lên.
Cố Nhược Nhiên đau đến run rẩy, theo thời gian trôi qua, mê hương lan tỏa khắp phòng, dần dần nàng đã muốn bắt đầu không thể từ chối, nàng ngẩn người nhìn phía trên đỉnh đầu, suy nghĩ bắt đầu trở nên mê ly, đợi cho đến cuối cùng nàng trừ bỏ “Đau” ngoài ra cũng không có cảm giác gì.
Cố Nhược Nhiên lại đem lần đầu của mình trao cho thanh mai trúc mã.
Đêm đó hai người hòa vào nhau, cảm giác thật mãnh liệt.
Lúc gần sáng, bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận gió to hắt bùm bùm vào cửa sổ, phát ra tiếng vang thật lớn.
Cố Nhược Nhiên bị làm cho tỉnh giấc, nàng nhìn Lạc Dụng nằm bên cạnh, lúc này hắn vẫn đang say giấc, không biết chuyện gì cả.
Nàng nép vào lòng hắn, lúc này cảm giác sợ hãi cũng bủa vây lấy nàng.
Đêm qua cuồng nhiệt là thế nhưng kết quả của việc này là gì chứ? Tất cả cũng là do Lạc Dụng bị trúng thuốc, sợ rằng khi tỉnh lại hắn sẽ vùng vẫy.
Khó khăn lắm trời mới có thể sáng.
Tại Tướng quân phủ, Tôn Từ Y tỉnh giấc và nhìn qua bên cạnh.
Cô phát hiện đêm qua Trương Từ Hiểu không trở về, có lẽ là ghét bỏ cô rồi, ghét cô đi theo Trương Tướng quân.
Cô thở dài bước xuống giường, nhưng chỉ mới đi được vài bước đột nhiên thân thể vô lực ngã xuống sàn, cô đã cố đứng dậy nhưng không có chút sức lực nào.
Thất Nguyệt bước vào thấy cô nằm rạp dưới sàn thì hốt hoảng đến độ đánh rơi cả chậu nước trên tay:
"Phu nhân, tỷ sao thế?" Thất Nguyệt vừa lo vừa sợ
"Ta...ta không sao" Tôn Từ Y lắc đầu, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy cổ tay Thất Nguyệt
Nghe được tiếng động nhiều người cũng chạy vào xem.
"Mau giúp ta đỡ phu nhân dậy, gọi cả đại phu nữa!" Thất Nguyệt hét lên
Nghe tin con dâu bị ngã, Trương Tướng quân cũng không thể ngồi im mà chạy đến ngay.
Lúc này Tôn Từ Y đang nằm trên giường, đôi mắt đờ đẫn nhìn đại phu, khuôn mặt trắng bệch.
"Đại phu, Từ Y thế nào rồi?" Trương Tướng quân vội vã.
"Phu nhân mạch tượng có chút yếu ớt, gần đây lao lực quá độ mà dẫn đến kiệt sức, ăn uống không ngon miệng.
Tốt nhất là mấy ngày này phu nhân nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, công việc để gác lại sang một bên đi" Đại phu dặn dò
"Thể trạng của con dâu ta thế này liệu có thích hợp để mang thai không?"
Nghe được câu hỏi của Trương Tướng quân.
Tôn Từ Y buồn bã quay vào trong, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cơ thể run bần bật.
Đại phu cũng hiểu cô đang cảm thấy tủi thân:
"Phu nhân khỏe lại là được, mấy ngày này cũng nên tránh quan hệ vợ chồng để tránh có chuyện lớn xảy ra"
"Ông nhất định phải chăm sóc cho con dâu ta thật tốt, chỉ cần con bé khỏe mạnh, tràn đầy sức sống là được"
Tôn Từ Y không thể tin được vào lời nói của Trương Tướng quân nữa, nhưng chính vì những áp lực do Trương Tướng quân tạo ra trong hai ngày nay khiến cô nghĩ người cha này không còn làm được việc gì tốt, nhưng cô không biết Trương Tướng quân là quan tâm cô thật lòng, khi nghe tin cô bị ngã cũng không suy nghĩ được gì khác mà chạy qua đây, câu hỏi lúc nãy chỉ là nhân tiện thôi.
Ở thôn Bạch Ngọc, Lạc Dụng cũng dần tỉnh giấc, hắn không nhớ được những gì đêm qua đã xảy ra.
Cố Nhược Nhiên cũng ngồi dậy, nàng mặc lại y phục rồi đến trước gương ngồi chải tóc.
Thấy vết máu đỏ ám muội trên đệm, Lạc Dụng không khỏi hoảng hốt:
"Công chúa, đêm qua ta và người đã xảy ra quan hệ?"
Cố Nhược Nhiên cười khổ, nàng biết ngay chuyện sẽ thế này.
Suốt một đêm ân ái đầy tình cảm, cuối cùng đối phương lại không nhớ gì cả.
Lạc Dụng vội rời khỏi giường chỉnh lại y phục chỉnh tề.
Hắn quỳ xuống cạnh nàng, vẻ mặt thành khẩn:
"Công chúa, thần ngu muội lại làm ra chuyện tày trời, nguyện chịu mọi hình phạt"
Cố Nhược Nhiên thở dài đứng dậy:
"Được rồi, phạt huynh luôn theo ta bảo vệ ta được không? Huynh cố nhớ lại xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào trí nhớ của huynh lại tồi tệ đến vậy sao?"
Nhìn dáng vẻ tủi thân đến tội nghiệp của Cố Nhược Nhiên, Lạc Dụng mang máng nhớ ra gì đó.
"Công chúa..."
"Không phải công chúa, mà là Nhược Nhiên, là Nhược Nhiên!"
Nàng phẫn nộ, phẫn nộ đến mức bật khóc.
Lạc Dụng cảm thấy đau lòng nhưng cũng không nhẹ lời dỗ dành:
"Là công chúa hay là Nhược Nhiên đều được, ta nghe theo người"
"Tiểu Lạc, huynh muốn trêu ta tức chết có đúng không?" Cố Nhược Nhiên giận dữ
"Ta đại khái chỉ nhớ được một chút thôi, ta thật sự không biết vì sao đêm qua lại như vậy, nếu người không muốn trừng phạt ta vẫn xin người coi như đêm qua chưa xảy ra chuyện gì"
Cố Nhược Nhiên chết lặng tại chỗ, sau một lúc im lặng, cuối cùng nàng cũng lên tiếng:
"Tiểu Lạc, ngày mai ta muốn về kinh thành có được không? Đột nhiên ta thấy nhớ Tướng quân phu nhân"
Nhắc đến Tôn Từ Y, Lạc Dụng lại lo lắng.
Trước đây hắn có hứa với cô tuyệt đối không thích công chúa, nhưng bây giờ đến cả quan hệ cũng xảy ra rồi.
Hủy hoại trinh tiết của công chúa là tội chém đầu, điều này đối với Lạc Dụng lại giống như diều đứt dây.
Tôn Từ Y ngồi trên giường vô cùng yếu ớt, vẻ mặt đờ đẫn nãy giờ.
"Phu nhân, tỷ mau uống thuốc đi, như vậy mới nhanh khỏi" Thất Nguyệt mang thuốc lên
Trương Tướng quân cầm lấy bát thuốc nhẹ nhàng thổi rồi đưa đến trước mặt con dâu:
"Nào, mau uống thuốc đi"
Tôn Từ Y lạnh lùng nhìn ông, nhưng cô vẫn quyết định mở miệng uống thuốc.
"Ngoan lắm" Trương Tướng quân hài lòng:"Uống thêm đi"
Dù thuốc đắng nhưng cô vẫn cố uống hết.
"Phượng Tịch Lầu và Đinh Phong Quán để cho người khác lo đi, sau này con không cần động vào nữa"
Tôn Từ Y giật mình, Phượng Tịch Lầu giờ đang có nhiều việc quan trọng, giao cho người khác làm cô không yên tâm.
"Cha Phượng Tịch Lầu và Đinh Phong Quán..."
"Con không cần nói nữa, khi nào có một đứa bé...con có thể tùy ý làm mọi việc"
Tôn Từ Y thấy đầu mình như sắp bị nổ ra, trong lòng cô đã không còn lạ với những lời thôi thúc của Trương Tướng quân, nhưng giờ ông ấy lại muốn cô tránh xa Phượng Tịch Lầu và Đinh Phong Quán, hai chỗ mà cô dành nhiều tâm tư suốt 5 năm qua.
Như cô đã thấy kết quả đêm qua, Trương Từ Hiểu đã ghét bỏ cô rồi.
Tôn Từ Y gượng cười, nụ cười có bao nhiêu phần bất lực và yếu ớt:
"Tướng quân...con muốn hòa ly, con không muốn ở lại đây nữa.
Con không cần gì cả, chỉ cần người thành toàn"
Các nô tì đang ở bên trong đều ngạc nhiên, cũng có vài lời xì xào.
Mấy năm trước Tôn Từ Y rõ ràng có thể lấy lí do Trương Từ Hiểu không rõ sống chết trên chiến trường mà yên ổn hòa ly nhưng cô nhất quyết không rời đi, luôn làm tròn bổn phận, ôm hết những công việc lớn nhỏ trong phủ về phía mình.
Nhưng bây giờ gia đình đã đoàn tụ lại muốn hòa ly, bọn họ nghĩ có thể cô đã quá mệt mỏi rồi, rất áp lực.
Trương Tướng quân liền hiện rõ vẻ không vui, ông đưa thuốc cho Thất Nguyệt:
"Bồi phu nhân uống thuốc" Ông đứng dậy:"Từ Y, con đang bị bệnh nên không tỉnh táo đúng không? Nghỉ ngơi