Lúc này Cố Dĩ An cũng xuất hiện giải quyết đám quái vật cùng Trương Từ Hiểu.
Dù cả hai có mạnh đến đâu thì cũng mệt mỏi khi đánh nhiều quái vật quá, đã thế còn có một số đến từ Cửu U.
Trương Thuần Ninh từ đầu đến cuối chỉ đứng trên cao hóng hớt.
"Tướng quân, vương gia.
Đang có một đám quái vật khác xông đến đây!" Binh lính chạy đến
"Tất cả cầm kiếm lên bảo vệ bản thân mình.
Nếu được thì diệt sạch quái vật" Trương Từ Hiểu quay người ra lệnh.
Chính lúc này, quái vật tưởng chừng như đã chết đột nhiên lại sống dậy khiến Trương Từ Hiểu không kịp trở tay.
Tôn Từ Y chạy đến, hai tay cô đưa ra phía trước cố vận nội lực tạo thành dây trói chắc chắn để tạm trói chúng lại:
"Trương Từ Hiểu, nhờ chàng ra đòn kết liễu!"
Trương Từ Hiểu ngưng tụ toàn bộ pháp lực vào thanh kiếm trong tay nhắm thẳng mà chém xuống, con quái vật được bổ đôi liền ngã xuống, máu bắn tung tóe, y phục chàng đã nhuốm một màu đỏ:
"Ta biết nàng thích sạch sẽ, vậy nên nghe lời, ra khỏi chỗ này đã"
"Ta sẽ không làm vướng chân..."
Tôn Từ Y chưa kịp nói hết câu một con khác đã lao đến sau lưng cô hung hãn vươn đuôi.
Cũng may Trương Từ Hiểu nhanh tay dùng pháp lực điều khiển cô bay sang chỗ khác tránh đòn, cô thấy cảnh này rất quen:
"Hình như tối qua Trần Cảnh Liêm...hắn ta cũng nhấc mình bay bổng thế này"
Cô được đặt xuống đất an toàn, Trương Từ Hiểu dùng Băng Thạch Trận_Trận pháp gia truyền của Trương gia để chấn áp lũ quái vật hung hãn, đông đúc.
Tôn Từ Y đột nhiên thấy lạnh lẽo, trận pháp từ băng tuyết sao có thể không lạnh chứ?
Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi.
Ở bên trong đã rất lạnh, quả nhiên là trận pháp chủ chốt cuối cùng, đám quái vật bị khống chế trong trận pháp ngay lập tức bị binh lính cầm kiếm tiêu diệt.
Vì pháp lực của Tôn Từ Y lúc dùng được lúc không dùng được nên đối với cô quanh đây rất nguy hiểm.
Thấy cô lạnh, Trương Từ Hiểu nhìn Cố Dĩ An, Cố Dĩ An hiểu ra liền đưa áo choàng cho Tôn Từ Y:
"Lát nữa còn lạnh hơn, cô mau mặc vào đi"
"Ta chịu được, huynh không cần lo" Cô khước từ
Sau tất cả chỉ còn lại xác của đám quái vật, xung quanh đầy băng tuyết.
Cô tự hỏi:
"Mỗi lần Trương Từ Hiểu chiến đấu đều có nhiều băng tuyết thế này sao?"
May mà binh lính không thiệt mạng, chỉ vài người bị thương nhẹ.
"Phu nhân, chúng tôi đã bắt được tên này" Hai binh lính áp giải Lý Cảnh Khiêm lên rồi mạnh bạo ném trước mặt cô.
Tôn Từ Y đắc ý nhìn Lý Cảnh Khiêm, xem ra lần này Cố Du Xuân phải đích thân mang quà đến phủ để cảm ơn rồi:
"Muốn chém muốn giết thì tùy các ngươi" Lý Cảnh Khiêm dù đã rất sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng
"Lý công tử, Thái sư mà biết được chắc phải vui lắm đây" Cố Dĩ An ngồi xuống đối mặt bới hắn
"Các ngươi vậy mà vẫn còn dám động vào ta? Ta nói cho các ngươi biết cha ta sẽ không tha cho các ngươi đâu, còn có cả một người có thân phận tôn quý, đó chính là..."
Đang định nói nhưng Lý Cảnh Khiêm không dám mở miệng tiếp.
Tôn Từ Y túm tóc hắn:
"Là ai? Nói tiếp xem nào!"
Binh lính áp giải Cố Toàn vào, trên mặt hắn vẫn đeo mặt nạ:
"Các ngươi thả ta ra! Các ngươi có biết ta là ai không hả?"
Hắn bị ép quỳ xuống ngay trước mặt Tôn Từ Y, Trương Từ Hiểu và Cố Dĩ An.
"Ngươi là ai chứ?" Cố Dĩ An hung hăng đấm vào mặt Cố Toàn một cái đau đớn.
" Ngươi chỉ là một thằng con hoang mà dám đánh ta!"
Tôn Từ Y vẫn chưa hả hê còn cho hắn thêm vài phát tát, những tiếng chát oan nghiệt vang lên xé tan cả bầu không gian yên tĩnh.
Cố Toàn hét lên đau đớn.
Trương Từ Hiểu còn chưa bao giờ thấy bộ dạng hung dữ này của phu nhân bao giờ:
"Xúc phạm vương gia, còn đâm đầu vào trò chơi xấu xa này.
Thật đáng tội chết"
Trương Từ Hiểu tiến lên đạp hắn ngã sõng soài ra đất, một chân còn giữ yên trên lưng Cố Toàn:
"Ngươi là ai mà có quyền xúc phạm Thành vương điện hạ?"
Cố Dĩ An cười đắc ý lột mặt nạ của Cố Toàn xuống:
"Bổn vương cũng đang thắc mắc tên này là ai đây"
Tất cả đều giả vờ kinh ngạc, Tôn Từ Y thì không nhịn được cười.
"Toàn vương gia, không ngờ lại là ngài.
Ta thất lễ quá rồi" Trương Từ Hiểu bước đến bên cạnh Tôn Từ Y
"Hoàng huynh, huynh cũng ở nơi này sao?"
Những người có liên quan đều bị áp giải về kinh thành để chờ phán xét của hoàng thượng.
Tôn Từ Y dùng khăn tay lau vết máu dính trên khuôn mặt Trương Từ Hiểu:
"Bẩn hết luôn rồi, khuôn mặt xinh đẹp này mà dính máu thì không đẹp nữa"
"Được rồi, được rồi.
Bẩn khăn tay của nàng.
Để ta tự lau"
"Chàng có nhìn thấy đâu mà lau? Vẫn là để ta đi"
Khi Trương Từ Hiểu bước ra với một thân đầy máu ai nấy trên phố cũng nhìn chàng kì lạ, có vẻ vụ chấn động bên dưới không ảnh hưởng gì đến phía trên.
"Chàng bị thương không?"
Trương Từ Hiểu lắc đầu thay câu trả lời.
Tôn Từ Y nghĩ mình nên nói chuyện thẳng thắn với phu quân, cả hai cứ trốn tránh nhau thế này cũng không phải là cách.
Khi đi ngang qua quán bán kẹo, Tôn Từ Y có ghé vào xem thử.
"Cô nương, cô muốn mua kẹo gì?"
Trên bàn trưng nhiều loại kẹo, còn có một số loại đựng trong bình sứ.
"Chàng ở bên cạnh Khải vương nhiều năm chắc cũng biết ngài ấy thích ăn kẹo thế nào"
"Chỉ cần là nàng mua Khải vương nhất định sẽ thích" Trương Từ Hiểu đáp
Đêm đó Tôn Từ Y vẫn ở lại Khải vương phủ.
Xe ngựa dừng trước vương phủ, Trương Từ Hiểu bước xuống xe trước sau đó Tôn Từ Y mới bước ra.
Chàng giơ tay xốc nách phu nhân xuống xe ngựa.
"Chàng lại làm vậy nữa, cảm giác coi ta như trẻ con ấy" Tôn Từ Y không hài lòng
"Mau nghỉ ngơi sớm đi." Chàng nói rồi lên xe ngựa
Nhìn chiếc xe ngựa đang từ từ xa dần một lúc, Tôn Từ Y cũng bước vào phủ, Khâm Phong thấy người đã trở về liền thông báo cho chủ tử, Cố Khải Ngôn nghe tin vội vã chạy ra, trên khuôn mặt thoáng có chút lo lắng:
"Bảo bối, có bị thương không? Mọi chuyện thế nào rồi?"
"Vương gia, ta không sao.
Đây là kẹo ta mua cho ngài, là từ Thành Quỷ, không biết có ăn được không?" Tôn Từ Y mỉm cười giơ lọ kẹo đường ra
"Cuối cùng cũng biết quan tâm người cha này rồi." Cố Khải Ngôn hài lòng nhận kẹo, chưa gì đã bỏ một viên vào miệng:"Rất ngon.
Nếu mua ở Thành Quỷ chắc là hơi đắt"
Nghe đến giá cả, Tôn Từ Y ái ngại đáp:
"Thật ra là được tặng.
Vì đắt quá nên Trương Từ Hiểu đã cầm kiếm kề cổ đe dọa người ta"
"Cái thằng nhóc này, vẫn luôn thô lỗ như vậy.
Thôi bỏ đi, có kẹo ăn là được rồi"
Tôn Từ Y muốn đi tắm, Cố Khải Ngôn lập tức cho người chuẩn bị nước nóng và y phục.
Ngâm mình trong dòng nước nóng, Tôn Từ Y lại nghĩ về lúc Trương Từ Hiểu cứu mình thoát khỏi quái vật, lúc đó cơ thể cô bay lên rồi tự tránh qua một bên, hôm qua Trần Cảnh Liêm cũng làm vậy với cô.
"Hai người họ lẽ nào có liên quan gì đó?"
Hôm sau, Trương Từ Hiểu vẫn ra ngoài từ sớm.
Từ lúc không có con dâu trong phủ Trương Thừa tướng luôn cảm thấy thiếu đi thứ gì đó trong phủ:
"Phu nhân chưa về sao?"
"Bẩm Thừa tướng, có lẽ hôm nay phu nhân