Trương Từ Hiểu bế Tôn Từ Y về đến phòng thì đặt cô xuống giường.
"Để ta lấy y phục cho nàng, lũ khốn đó lại dán tạt nước khiến nàng bị ướt"
Lúc này đột nhiên Tôn Từ Y cảm thấy choáng váng, cả người bắt đầu nóng lên, dường như không tỉnh táo nổi.
Bây giờ cô mới biết thứ mà cô bị ép uống chính là xuân dược.
Bị đánh mất lí trí, một cỗ dục vọng xông thẳng đến đỉnh đầu, cả cơ thể nóng bức khó chịu.
"Y phục của nàng đây" Trương Từ Hiểu ngồi xuống bên cạnh cô lại phát hiện ra khuôn mặt phu nhân mình đã đỏ lên còn lo lắng đưa tay sờ trán cô: "Lẽ nào là bị sốt rồi?"
Tôn Từ Y nuối tiếc hơi ấm từ cơ thể Trương Từ Hiểu, như sợ đối phương đi mất cô nhanh chóng vươn tay câu chặt cổ chàng:
"Ta khó chịu quá"
Tôn Từ Y từ từ ghé sát môi Trương Từ Hiểu nhưng cô cố gắng dùng chút lí trí cuối cùng để kiềm chế vội đẩy đối phương ra:
"Nàng bị hạ dược rồi" Trương Từ Hiểu nhanh chóng nhận ra
Tôn Từ Y nép mình vào một góc giường, sợ rằng sẽ không tỉnh táo mà làm ra chuyện gì khiến cô hối hận.
Nhưng Trương Từ Hiểu lại kéo lấy tay cô:
"Không cần sợ, ta giúp nàng"
Nghe được tiếng tim đập của mình, Tôn Từ Y không thể khống chế bản thân mà hôn lên môi Trương Từ Hiểu, chàng quàng tay qua eo cô, động tác nhẹ nhàng cởi bỏ y phục Tôn Từ Y.
Từng cái hôn vô thức rơi trên người cô, bàn tay chàng ngao du khắp cơ thể trắng nõn không tì vết ấy.
Lúc này giữa hai người không có cảm giác bị trói buộc mà hòa tan vào đối phương.
"A"
Trương Từ Hiểu đột nhiên xông vào khiến Tôn Từ Y không tự chủ được kêu lên vì đau đớn, hai tay cô cấu lên tấm lưng trần trụi của phu quân.
Cô mở mắt lại thấy được thần sắc lạnh lẽo của chàng, hai con ngươi cô long lanh chậm rãi ngưng đọng thành nước mắt, là đang dần tỉnh táo lại.
Trương Từ Hiểu dựa vào người cô, cô cảm nhận được hơi lạnh xâm nhập vào từng lỗ chân lông dường như muốn bị đông cứng.
Thời gian cứ vậy trôi qua, không biết đến khi nào mọi chuyện đã kết thúc.
Tôn Từ Y trốn trong chăn không để lộ ra một chút gì, còn Trương Từ Hiểu thì đang mặc y phục.
Một giọng nói nhẹ nhàng từ trong chăn truyền ra:
"Xin lỗi, chàng vừa trở về mà lại để chàng gặp phải loại chuyện này.
Chính lần trước ta cũng nói sẽ không có lần thứ hai..."
"Lần này là nàng bị hại, hơn nữa chúng ta là phu thê, chuyện này vốn không có gì là lạ" Trương Từ Hiểu đáp: "Là ai hại nàng? Có cần ta trả thù giúp không?"
Tôn Từ Y ló mặt ra khỏi chăn, ánh mắt cô tràn đầy hận ý:
"Là Cố Ngân Sương, đây là chuyện giữa nữ nhân bọn ta, chàng không cần nhúng tay vào.
Ta sẽ bắt cô ta phải trả giá"
"Ta nghe nàng.
Nàng nghỉ ngơi sớm đi, ta đến thư phòng một lúc"
Trương Từ Hiểu rời đi, cô đưa tay ra muốn gọi người lại nhưng không thể mở lời được, chỉ trơ mắt nhìn phu quân rời khỏi phòng.
"Nếu thật sự là phu thê, tại sao chàng phải tránh mặt chứ?"
Trương Từ Hiểu không phải tránh mặt phu nhân, chàng thật sự có việc quan trọng.
Có lẽ giữa hai người đã có quá nhiều hiểu lầm.
Sáng hôm đó, cả nhà dùng bữa với nhau.
Trương Thừa tướng nhìn thần sắc của con dâu mà lo lắng hỏi:
"Từ Y, con không sao chứ?"
"Cha, con ổn mà.
Người không cần lo" Tôn Từ Y đáp
Bữa sáng hôm đó cũng không có gì đặc biệt.
Tôn Từ Y nhìn biểu cảm của Trương Từ Hiểu, cô biết lát nữa phu quân sẽ vào cung hộ tống công chúa đến Sở Quốc:
"Trên đường đưa công chúa đi hòa thân, chàng nhớ cẩn thận"
"Chỉ cần có một câu nói của nàng là được rồi" Trương Từ Hiểu nháy mắt với cô
Tôn Từ Y mỉm cười, hi vọng kế hoạch của cô sẽ suôn sẻ.
Cố Nhược Nhiên xinh đẹp trong hỉ phục đỏ và mũ phượng vàng tinh xảo.
Tôn Từ Y đã tốn không ít công sức với trang sức của công chúa.
Cố Nhược Nhiên tay cầm quạt đỏ có thêu hoa che trước mặt, nàng hành lễ từ biệt với hoàng thượng lần cuối.
Trước khi ra cửa cung, Cố Dĩ An đứng ra nói:
"Phụ hoàng, nhi thần cùng sinh mẫu với Nhược Nhiên, nay vừa gặp lại không bao lâu đã phải xa cách, không khỏi thương xót.
Xin người cho nhi thần tiễn hoàng muội ra khỏi cung"
Cố Nhược Nhiên nhìn Cố Dĩ An, đôi mắt đã ngấn lệ.
Hai từ hoàng muội của hắn thốt ra thật dễ dàng.
"Được, đây là việc mà một huynh trưởng nên làm." Hoàng thượng tán đồng
Cố Dĩ An đưa tay ra bên cạnh, Cố Nhược Nhiên nắm lấy bàn tay hắn.
Cả hai cùng ra cổng cung, xe ngựa đỏ cùng đoàn tùy tùng rước dâu đồ sộ đã chờ sẵn.
Thấy hắn dắt tay công chúa ra, Trương Từ Hiểu và Cố Khải Ngôn đều bất ngờ.
"Hoàng huynh, đến đây thôi" Cố Nhược Nhiên dừng chân, nàng hành lễ đơn giản rồi bước lên xe ngựa.
Cố Nhược Nhiên ngồi trong xe ngựa mà tay còn phải kéo hỉ phục vào trong vì "cái đuôi" phía sau quá dài.
Đúng lúc này Tôn Từ Y bỗng được dịch chuyển đến, trên người cô là bộ hỉ phục thêu chỉ vàng và đính ngọc trai giống bộ của Cố Nhược Nhiên, đến mũ phượng và kiểu tóc cũng giống y hệt.
"Phu nhân" Nàng kinh ngạc
Tôn Từ Y đặt tay lên miệng mình ra hiệu im lặng:
"Công chúa đừng hoảng, cứ theo kế hoạch mà làm" Cô nói nhỏ
Nàng gật đầu, sau đó cũng bị dịch chuyển đi.
Lúc này trong xe ngựa đã trống trải hơn, Tôn Từ Y yên vị.
Cảm nhận có gì đó không đúng, Trương Từ Hiểu lại gần xe ngựa định tự mình kiểm tra thì bị Cố Khải Ngôn ngăn cản, nếu bị phát hiện thì không hay:
"Con làm gì thế? Đây là xe ngựa của công chúa đấy, mau xuất phát thôi kẻo muộn giờ"
Trương Từ Hiểu dù nghi ngờ nhưng vẫn cho khởi hành, xe ngựa chứa Tôn Từ Y nhanh chóng rời khỏi kinh thành.
Quả nhiên có người lén quan sát đoàn người.
Cố Nhược Nhiên được dịch chuyển đến một xe ngựa khác, nàng tò mò nhìn ra ngoài.
Vẫn là một đoàn rước dâu linh đình, không khác gì bên kia.
Nhưng bên này là do Cố Dĩ An và Trần Cảnh Liêm dẫn đầu hộ tống:
"Tiểu Lạc? Thật không ngờ phu nhân và hoàng thúc lại sắp đặt thấu đáo như vậy"
Cố Dĩ An ghé sát xe ngựa, hắn nhìn qua cửa sổ:
"Hoàng muội, chúng ta sẽ xuất phát ngay.
Có vấn đề gì thì gọi ta"
Nàng vội dùng quạt che mặt lại:
"Ta biết rồi"
Có hai xe ngựa và đoàn hộ tống công chúa y hệt nhau đi ra từ kinh thành khiến Tề vương hoang mang:
"Hoàng huynh, rốt cuộc cái xe ngựa nào chứa Cố Nhược Nhiên thật?"
"Đừng hoảng, quân ta thông báo đã tận mắt chứng kiến Cố Nhược Nhiên bước lên xe bên Trương Từ Hiểu" Liêm vương khẳng định
"Nhưng mà có người vừa báo với đệ đã thấy nó bước lên xe của Trần Cảnh Liêm, cả Cố Dĩ An cũng đang ở bên đó"
"Chết tiệt, vì bảo đảm an toàn cho nó mà phụ hoàng sắp xếp hai đoàn hộ tống.
Đến cả chúng ta cũng không ngờ đến.
Hay là cử thêm người ám sát cả hai đi"
Hai đoàn quân di chuyển khác đường, họ cứ đi và đi mãi cuối cùng trời đã sắp tối mới sắp ra khỏi địa phận Bắc Triều.
Trương Từ Hiểu cho xe dừng