Trương Từ Hiểu đưa phu nhân về nhà.
Tôn Từ Y không hiểu sao người trước mặt lại tức giận:
"Ta còn đang nói chuyện với Mạnh vương gia, đột nhiên chàng lao đến làm gì?"
"Ta có việc phải đi qua con sông đó mới tình cờ bắt gặp hai người.
Nàng là người đã có phu quân rồi đấy, đêm tối còn hẹn gặp nam nhân khác ở một nơi vắng vẻ"
Thấy Trương Từ Hiểu đưa ra lí lẽ, cô liền hiểu ra vấn đề:
"Đến cả một chút niềm tin căn bản với ta chàng cũng không còn sao? Ta với Mạnh vương gia chỉ là bằng hữu thôi"
Trương Từ Hiểu nét mặt rầu rĩ, hai mắt cụp xuống:
"Nhưng thời gian nàng ở bên hắn nhiều hơn ta mà, 5 năm trời"
Tôn Từ Y phát hiện kể từ hôm thành hôn của công chúa, lúc quay về phu quân của mình đã chứa nhiều tâm tư hơn:
"Ta và Mạnh vương hoàn toàn trong sạch, ta rất vui vì chàng biết giữ gìn nương tử của chàng.
Nhưng mà chàng không nên quản lý ngặt quá, đôi khi ta không thể tìm đến nhị công chúa vẫn cần phải có người trò chuyện."
"Ta không được sao?"
"Không phải không được" Tôn Từ Y suy nghĩ rồi cũng nói: "Vậy ngày mai chàng bỏ Hoàng Vệ Quân ở cùng ta một ngày được không?"
Tôn Từ Y tưởng đối phương sẽ chần chừ nhưng không ngờ chàng gật đầu ngay khi câu hỏi vừa dứt.
Cô nhìn ra cửa sổ thấy trời bên ngoài đầy sao, gió cũng mát:
"Không biết cảm giác bay thế nào?"
"Nàng muốn thử không?"
Tôn Từ Y nghi ngờ, đôi mắt hơi nheo lại:
"Có thể sao?"
"Chỉ cần nàng bám chặt ta là được" Chàng tự tin
Nghe vậy, Tôn Từ Y nhanh chóng đưa hai tay bám chặt lấy tay Trương Từ Hiểu.
Chàng nhoẻn cười khi thấy sự ngây thơ này.
"Nàng bám thế này sẽ bị rơi xuống đấy"
"Vậy phải làm sao?"
Trương Từ Hiểu không nói thêm gì mà bế xốc Tôn Từ Y lên, cô giật mình quàng tay ôm cổ đối phương:
"Nếu chàng mà không giữ chặt ta, ta mà rơi xuống là chàng không xong đâu" Cô buông lời đe dọa
"Sao ta nỡ để phu nhân của ta rơi xuống?"
Trương Từ Hiểu bế Tôn Từ Y ra ngoài sân, cả hai cùng bay lên cao.
Cô nhắm chặt mắt vì sợ hãi:
"Được rồi, nàng mở mắt ra xem"
Nghe giọng phu quân nhắc cô mới từ từ mở mắt ra.
Kinh thành trong bầu trời đầy sao nhìn từ độ cao này vô cùng tráng lệ, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng làm cho khung cảnh trở nên sinh động hơn.
"Đẹp quá" Cô thích thú nhìn xuống dưới: "Có thể thấy cả phủ Thừa tướng này"
Trương Từ Hiểu mỉm cười nhìn Tôn Từ Y, chỉ cần cô thích là được.
"Chàng không mỏi tay sao?"
"Nàng không biết nàng nhẹ đến mức nào đâu, khiến ta mỏi tay cũng khó đấy"
"Xem ra ta phải ăn nhiều một chút để còn làm khó chàng"
"Ta mong còn không được"
Tôn Từ Y dựa vào lòng Trương Từ Hiểu, lúc này thật yên bình.
Cô ngắm nhìn cảnh vật bên dưới mà ngủ quên lúc nào không hay.
Cho đến khi Tôn Từ Y tỉnh giấc thì đã là sáng hôm sau.
Cô hoảng hốt nhìn xung quanh, ánh sáng đã chiếu rọi khắp 4 góc căn phòng vậy mà không ai gọi cô dậy.
Trương Từ Hiểu đẩy cửa bước vào:
"Nàng dậy rồi, chúng ta cùng ăn sáng đi"
"Giờ này chàng phải đến Hoàng Vệ Quân rồi chứ, sao chàng còn ở trong phủ?" Cô rời khỏi giường đến bên bàn trang điểm
Trương Từ Hiểu tiến lại gần, chàng cầm lấy cái lược trên bàn tự mình chải tóc cho Tôn Từ Y, động tác vô cùng nhẹ nhàng cẩn trọng sợ sẽ khiến cô bị đau:
"Hôm qua nàng nói muốn ta ở cùng nàng một ngày mà"
"Đúng rồi nhỉ, ta lại quên mất" Cô cười trừ: "Được chàng chải tóc cho thích thật đấy.
Rất êm"
"Ta sẽ không làm đau nàng...Ta nhớ lần trước nàng chải tóc cho ta, chính là cái lần nàng thử mẫu cài tóc mới trên đầu ta"
Cô nhớ lại cảnh tượng lúc đó thì phì cười:
"Khi đó ta hơi mạnh tay, đã khiến chàng đau đớn rồi"
"Ta không trách nàng, nếu là nàng thì không sao cả"
Tôn Từ Y tự hỏi nếu cô làm ra chuyện gì khiến nhiều người đau khổ, không biết Trương Từ Hiểu có còn nói câu này không.
Đến đây cô lại suy nghĩ về bóng đen trong người Cố Dĩ An mà băn khoăn.
Sau khi dùng bữa hai người quyết định đến bãi săn ngắm cảnh.
Hôm nay bãi săn có nắng nhẹ và gió mát.
Tôn Từ Y trải một tấm thảm rộng trên nền cỏ xanh ở dưới một gốc cây, Trương Từ Hiểu bày đồ ăn ra.
Cả hai cùng ngồi trên tấm thảm vừa ăn bánh vừa ngắm cảnh.
Trương Từ Hiểu vẫn như ngày nào, đều không thích bánh ngọt.
"Chàng xem, ở đằng xa có mấy người đang tập cưỡi ngựa kìa"
Trương Từ Hiểu nhìn theo hướng cô chỉ, đúng là đang có nhiều người tập cưỡi ngựa:
"Cũng vui đấy, nếu nàng vẫn chưa biết cưỡi ngựa thì hôm nay ta đã dạy nàng rồi"
Tôn Từ Y lấy ra miếng ngọc bội, dây cát tường trên đó đã được thắt lại như mới, vô cùng tỉ mỉ:
"Ta sửa xong rồi, có phải giống hệt cái cũ không?"
Chàng mỉm cười, đúng là giống với lúc mình vừa giữ ngọc bội.
Tay nghề của phu nhân thật không thể xem thường:
"Đúng là giống hệt, còn rất đẹp nữa"
"Chàng hay mang nó bên mình nên mới bị hỏng đấy"
"Đã là bùa hộ mệnh sao có thể không mang bên mình mọi lúc mọi nơi? Trước kia khi ở biên giới Vũ Triều, mỗi khi thấy miếng ngọc bội này ta lại nhớ đến nàng, vì vậy ta càng không thể để nó rời xa ta"
Tôn Từ Y nhẹ lòng hơn, thật không ngờ từ lâu chàng đã là một người tình cảm như vậy.
"Đúng rồi, biên giới đang bị loạn quân Vũ Triều quấy phá, chàng vẫn ở đây mà không ra trận sao?"
Trương Từ Hiểu dừng dưng ngồi ăn bánh mặn:
"Lần này hoàng thượng chỉ đích danh Thành vương điện hạ đi dẹp loạn, còn ta thì không thấy nói gì đến"
"Sao kì lạ vậy? Ông ta luôn muốn chàng gặp nguy hiểm mà mất mạng, sao lần này lại để chính con trai mình đi?"
"Thành vương nói với ta có thể là vì ông ta muốn con trai mình lập công"
Tôn Từ Y cũng nghĩ vậy, nhưng lát sau cô lại thay đổi chiều hướng.
Cố Dĩ An được hoàng thượng yêu quý nhất, sao ông ta có thể đẩy con trai mình vào nguy hiểm chỉ vì danh lợi? Về điểm này thì khác hẳn với Trương Thừa tướng.
Trừ khi hoàng thượng sớm biết chuyến đi này không khó khăn với Cố Dĩ An.
Thấy Tôn Từ Y không tập trung Trương Từ Hiểu có chút buồn bã, chàng đưa hai tay ôm má cô, chàng áp sát trán mình với trán cô:
"Tôn Từ Y, khó khăn lắm mới có thời gian đi chơi, nàng không thể từ bỏ những suy nghĩ khác sao? Phu quân của nàng cũng biết buồn đấy"
Tôn Từ Y đỏ mặt, cô cũng không có ý định đẩy người ra:
"Rồi rồi, ta không nghĩ những chuyện khác nữa.
Trương Từ Hiểu của ta sợ cô đơn"
Rồi chàng rời khỏi Tôn Từ Y, nét mặt hiện rõ sự hài lòng.
Cô nói:
"Ta mượn Đông Quân kiếm của chàng một lúc"
"Đông Quân kiếm sao?"
Trương Từ Hiểu giơ tay ra, một thanh kiếm liền xuất hiện trong tay chàng.
Chuôi kiếm nạm vàng khắc hoa văn tinh xảo, lưỡi kiếm màu xanh ngọc sắc bén.
Cô cầm lấy kiếm ngắm nghía:
"Thì ra đây là Đông Quân kiếm.
Đẹp quá"
Thanh kiếm này chính là bảo kiếm nằm