Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu quay về phủ sớm.
Chàng không khỏi bức xúc, sau khi nghe chuyện của Cố Dĩ An thì Tôn Từ Y không còn tâm trạng ở lại bãi săn.
Vừa về đến phủ chàng đã bị gọi vào cung để nhận lệnh gì đó.
Tôn Từ Y suy nghĩ rất nhiều về chuyện của Cố Dĩ An, nếu bóng đen không chịu im lặng dù cơ thể của Cố Dĩ An có khỏe mạnh đến đâu thì cũng không chịu nổi.
Chính lúc này Cố Nhược Nhiên lại ngự giá đến phủ Thừa tướng.
Lần này nàng đến là muốn rủ Tôn Từ Y đến phủ tam công chúa.
Phủ của Cố Du Xuân cũng không có gì đặc biệt, nếu không phải vì vấn đề sức khỏe Cố Nhược Nhiên đã sớm rời khỏi hoàng cung, tự chọn cho mình một nơi ở tốt.
Vì hôm nay có hai vị khách quý đến thăm nên Cố Du Xuân vui lắm, nàng lập tức cho người chuẩn bị điểm tâm mà hai người thích.
"Phủ của người thật đẹp" Tôn Từ Y cảm thán
Cố Du Xuân cười đáp:
"Thế này so với phủ Thừa tướng vẫn còn thua xa"
Phủ Thừa tướng so với nơi này đúng là đẹp hơn nhiều, trong mấy năm qua cô đã bỏ công chăm sóc tỉ mỉ.
"Nhị tỷ, liệu có cánh nào đấy bóng đen ra khỏi người tam hoàng huynh không?"
Cố Nhược Nhiên tay cầm lấy một miếng bánh nhưng khi nghe câu hỏi của Cố Du Xuân bỗng đặt lại chỗ cũ.
Hiện tại quan hệ giữa nàng và Cố Dĩ An vẫn nên giấu kín.
Nàng thở ra rồi trả lời:
"Không có cách để đẩy bóng đen ra.
Sao muội lại tò mò thế?"
"Ta chỉ muốn biết một chút...vậy là không có gì cứu được huynh ấy sao?"
Dáng vẻ tiếc nuối của Cố Du Xuân khiến Cố Nhược Nhiên khó chịu, nàng cũng không phải là không muốn cứu phu quân mình.
Vừa nhìn biểu cảm của Cố Nhược Nhiên, Tôn Từ Y đã biết nhất định phải có cách nào đó để đưa bóng đen ra khỏi người Cố Dĩ An nhưng nếu gượng ép đẩy ra sẽ khiến cơ thể vật chủ bị tổn thương, thậm chí mất mạng.
Trương Từ Hiểu sau khi quay về từ hoàng cung đã phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ Trương Thừa tướng.
Khi Tôn Từ Y quay về đúng lúc thấy Trương Từ Hiểu đang quỳ trong đại sảnh, khuôn mặt không biểu cảm:
"Cha, sao người lại bắt chàng ấy quỳ?" Cô chạy lại đỡ người đứng dậy, mặc kệ cho Thừa tướng có nói gì đi nữa cô cũng không để Trương Từ Hiểu quỳ như vậy
Trương Thừa tướng đã tức giận đến đỉnh điểm:
"Hôm nay nó vào cung con biết hoàng đế đã đưa ra lời đề nghị gì không?"
Tôn Từ Y lắc đầu, cô ở chỗ tam công chúa mới về làm sao có thể biết chuyện gì, ông tiếp:
"Hoàng thượng muốn A Hiểu nạp nhị công chúa làm thiếp, nó lập tức đồng ý.
Lại không suy nghĩ cho gia tộc, cho người cha già này"
Nạp nhị công chúa làm thiếp? Người như hoàng thượng vậy mà lại để đứa con gái mình yêu thương nhất làm thiếp của Đại Tướng quân.
Trương Thừa tướng tức giận không có gì là sai, lúc đầu ông nhặt Tôn Từ Y về chỉ là để tránh khỏi mối hôn sự giữa đại công chúa và Trương Từ Hiểu, cũng như việc liên hôn giữa hoàng thất với Trương gia, vì ông lo cho gia tộc, sợ rằng hoàng thất sẽ chiếm tiện nghi.
Nhưng bây giờ Trương Từ Hiểu lại đồng ý với việc lấy công chúa, khác nào những việc làm của Trương Thừa tướng mấy năm qua đều vô ích?
Tôn Từ Y không hiểu lí do khiến Trương Từ Hiểu chấp nhận lấy nhị công chúa, không phải chính chàng cũng chứng kiến cảnh Cố Dĩ An và Cố Nhược Nhiên thành thân, hai người tình yêu mặn nồng sao? .
"Đó là sự thật sao?" Như không tin, cô quay sang hỏi Trương Từ Hiểu
Chàng gật đầu, còn kiên định nói với cha:
"Thừa tướng, bỏ qua những việc khác, bình yên liên kết với hoàng thất không phải là việc tốt sao? Cứ phải sợ chiếm tiện nghi của nhau.
Ngay từ đầu ta đã không muốn làm công cụ để cho ông chuộc lợi, càng không muốn Trương gia tiến thủ"
"Tên nghịch tử này, ngươi..."
Trương Thừa tướng giận dữ đến mức thổ huyết, ông ngất xỉu ngã về phía sau, Tôn Từ Y vội vàng đỡ lấy, cô nhìn đám hạ nhân hoảng hốt hét lớn:
"Mau gọi đại phu, gọi đại phu đi!"
Trương Từ Hiểu lại không tỏ ra lo lắng cho người cha này, trái lại chàng quan sát hành động và biểu cảm của Tôn Từ Y, chàng không hiểu vì sao cô vẫn lo cho một người đã từng lợi dụng mình.
Một lúc sau, đại phu cũng đến...
"Phu nhân yên tâm, Thừa tướng không sao, chỉ là tức giận quá độ, khí huyết không ổn định nhưng không đáng ngại.
Ta sẽ kê đơn thuốc bổ máu bổ khí"
"Ta biết rồi"
Sau khi kê đơn thuốc đại phu liền rời đi.
Tôn Từ Y nhìn Thừa tướng đang nằm trên giường, ông đã sớm tỉnh lại, cô không ngờ chỉ vì vài câu nói của Trương Từ Hiểu mà ông có thể thổ huyết.
Là do quá tâm huyết với gia tộc hay là do tuổi đã cao?
Như biết con dâu đang nghĩ gì, ông vội giải thích:
"Ta mới chỉ 36 tuổi thôi, vẫn chưa già đâu"
"36 tuổi?" Tôn Từ Y kinh ngạc thốt lên
Đúng là nhìn Trương Thừa tướng còn trẻ, nhưng vì ông đã có một con trai 20 tuổi nên cô không nghĩ ông lại trẻ đến mức này.
Trương Thừa tướng mỉm cười, Tôn Từ Y ngạc nhiên cũng không có gì lạ.
Những kí ức lại ùa về như mới diễn ra vào ngày hôm qua:
"Năm ta 16 tuổi, ta gặp mẹ của A Hiểu.
Cô ấy là người duy nhất hiểu ta, nhưng sau đó lại bỏ chạy.
Mãi đến sau này ta mới biết cô ấy đã mang thai đứa con của ta.
Ta đã hi vọng sau khi đứa trẻ đó ra đời sẽ giống cha nó, cống hiến cho gia tộc.
Nhưng không ngờ..." Đột nhiên ông ho sặc sụa
"Cha đừng nhắc nữa, chỉ khiến người tức giận thêm thôi" Cô lo lắng đưa cho cha một tách trà
Nhưng ông lại đặt tách trà lên bàn, không uống nó.
"Không, ta phải để con biết.
Năm đó ta đã cố gắng che giấu tung tích của hai mẹ con A Hiểu, nhưng vẫn bị phát hiện.
Hoàng đế hiện tại e ngại thế lực của Trương gia nên khi phát hiện Trương gia còn có một đứa trẻ ở bên ngoài nên quyết đuổi cùng giết tận, kết quả mẹ A Hiểu đã chọn hi sinh để bảo vệ thằng bé, còn chính A Hiểu lưu lạc chịu khổ nhiều năm.
Làm sao có thể để thằng bé lấy con gái của kẻ thù giết mẹ?"
Tôn Từ Y cả kinh, cô không biết mọi việc lại thế này.
Trương Thừa tướng nắm lấy tay cô:
"Ta biết nó hận ta vì ta là kẻ gián tiếp hại chết mẹ nó, còn ép nó làm việc không thích.
Nhưng nếu nó không trở nên mạnh mẽ thì không thể đối mặt với những sóng gió sau này.
Ta cũng day dứt khi để nó chịu khổ, nhưng chính ta cũng khổ đấy thôi.
Mấy chục mạng người của Trương gia đâu thể nói bỏ là bỏ"
"Cha ơi..."
Tôn Từ Y cũng hiểu nỗi lòng của Trương Thừa tướng phần nào.
Nhưng cô đã chứng kiến vết thương Trương Thừa tướng để lại trên người Trương Từ Hiểu, cách dạy con của ông có phần nghiêm khắc.
"Từ Y, ta biết chuyện công chúa và vương gia đã lén thành hôn ở sơn trang thành Cát Lâm.
Với những việc thế này con phải cẩn thận, một khi bị phát hiện sẽ khiến họ trở thành nỗi ô nhục của hoàng thất, thiên hạ sẽ coi họ là thứ dơ bẩn"
Thì ra Thừa tướng đã biết tất cả, quả nhiên ở thành Cát Lâm có tai mắt của ông.
Một lúc sau Tôn Từ Y cũng