Tôn Từ Y đến Hoàng Vệ Quân tìm Trương Từ Hiểu.
Tất nhiên khi thấy cô Trương Từ Hiểu sẽ vui mừng.
"Cái này trả cho chàng, ta thấy nó có vẻ quan trọng" Cô đưa ngọc bội cho đối phương
Trương Từ Hiểu nhận đồ:
"Nàng đến tận đây chỉ vì một miếng ngọc bội sao?"
"Ta biết huyền cơ đằng này ngọc bội này là gì rồi.
Chàng đang nghi ngờ ta, đúng chứ?"
Chàng không muốn tiếp tục giấu diếm nên kể lại hết toàn bộ câu chuyện.
Nhưng cũng thật tâm khẳng định lại:
"Ta thật sự không nghi ngờ nàng, chỉ là sợ có kẻ hãm hại sẽ làm hại nàng, nếu ta tiến trước một bước, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Bất luận nàng có phải nữ nhi của Tôn Thái phó hay không thì người ta yêu mãi chỉ có nàng"
Tôn Từ Y mỉm cười, dĩ nhiên cô biết chuyện này.
Ngay từ khi cô mới vào phủ chàng cũng không tính đến mấy chuyện này.
"Ta biết chứ.
Hóa ra chàng bảo ta đến Nam Sơn, cũng là vì chuyện này"
"Không hẳn đâu.
Có Khải vương gia ở bên bóng đen trong người nàng sẽ dễ bị áp chế hơn"
"Chàng thật chu đáo"
"Phu quân của nàng dĩ nhiên phải chu đáo"
Tối hôm đó, Tôn Từ Y dành thời gian còn lại bên cạnh Trương Từ Hiểu và Cố Nhược Nhiên, dặn đi dặn lại những việc cần thiết.
Cố Nhược Nhiên bật cười rồi nàng thở dài:
"Phu nhân, cô không cần lo.
Ta cũng thuộc những gì cô nói luôn rồi, đây cũng đâu phải lần đầu Tướng quân xuất chinh?"
"Biết là thế nhưng chàng ấy luôn làm mọi việc qua loa với bản thân mà, không dặn sợ quên mất" Tôn Từ Y đáp: "Mùa hè đến A Hiểu ăn uống không ngon miệng, công chúa hãy giúp ta để ý việc ăn uống của chàng"
"Cô yên tâm, có ta và Tiểu Lạc luôn để ý mà.
Nhưng sao cô không đi cùng bọn ta thế?"
"Ta cũng muốn đi cùng mọi người, nhưng ta đã hứa với cha sẽ đến Nam Sơn cùng người rồi.
Ta xuất phát cùng mọi người cũng không phù hợp"
Một lúc sau, Tôn Từ Y cùng Trương Từ Hiểu về phòng.
Đối với hai người hôm nay cũng không mệt mỏi lắm.
Về vụ thân phận, cô đành tạm gác qua một bên, về trụ trì kia nghe nố ông ta đang được Trương Từ Hiểu bảo vệ.
Giờ đến lượt Trương Từ Hiểu dặn dò:
"Ngày mai đến Nam Sơn rồi nàng phải gửi người giấy cho ta ngay đấy"
"Ta nhớ rồi.
Đi ngủ trước đã, sáng sớm mai chàng phải xuất phát rồi, ta phải ra tiễn chàng mới được" Cô đưa tay nhéo má phu quân
Chàng lấy Đông Quân kiếm ra rồi biến nó thành một cái vòng tay rất đẹp.
"Nàng giữ cái này đi, nó có thể bảo vệ nàng đấy"
"Đông Quân kiếm? Nó luôn kề vai chiến đấu với chàng mà, không có nó chàng phải làm sao?" Cô không có ý định nhận đồ
Nhưng Trương Từ Hiểu lại dúi chiếc vòng vào tay cô:
"Nàng lấy Đông Quân kiếm của ta, ta lấy vòng hoa đào của nàng, được không? Dù sao kiếm của nàng cũng giống của ta thôi"
Đây giống như một cuộc giao dịch, cô cũng đồng ý đổi vòng.
Khi đeo chiếc vòng của Trương Từ Hiểu, cô thấy tay có cảm giác lành lạnh, có lẽ là vì sức mạnh băng của thanh kiếm.
"Chàng dùng kiếm của ta sợ không quen...Đông Quân kiếm biết nhận chủ mà, sao nó có thể nghe lời ta?"
"Nàng không cần lo.
Ta đã dặn nó rất kĩ rồi, nó nhất định sẽ nghe lời nàng" Chàng nói
"Vậy sao?" Cô thích thú nhìn chiếc vòng mới trên cổ tay mình
Thấy Tôn Từ Y thích chiếc vòng này chàng cũng không cần phải đổi một chiếc khác.
Trương Từ Hiểu đột nhiên ôm cô vào lòng, dịu dàng thủ thỉ:
"Trước khi gặp nàng ta vẫn luôn nghĩ chết không có gì đáng sợ, nhưng sau khi gặp nàng ta biết sợ rồi"
"Ta đã làm gì chứ?" Cô không hiểu lắm, đôi mắt nhìn chàng tỏ ra vô tội
"Là nàng đã bước đến, giống như ánh sáng kéo ta ra khỏi bóng tối và sự thù hận với gia tộc.
Ta vẫn luôn nghĩ mình cô đơn, nhưng nàng lại cho ta thấy thế gian này vẫn còn có người lo lắng, bảo vệ ta.
Ta thật sự rất yêu nàng, cảm ơn nàng đã đến và ở cạnh ta"
Tôn Từ Y nép vào lòng chàng, cô yên lặng không biết nói gì.
Đây đều là những lời thật lòng, trước giờ Trương Từ Hiểu chưa từng như vậy, cô càng không biết với chàng ấy mình lại là người quan trọng đến vậy.
Ngày hôm sau, ánh nắng chiếu vào phòng khiến Tôn Từ Y tỉnh giấc, khi vừa ngủ dậy cô đã không thấy phu quân mình đâu nữa.
Hỏi ra mới biết thì ra chàng đã xuất phát từ sớm mà không muốn cô phải thức dậy:
"Tên Trương Từ Hiểu này, lại như vậy nữa.
Lần trước cũng bỏ đi thế này"
Nhưng cô cũng vui vì Trương Từ Hiểu đã mang theo hành lý cô dọn sẵn, ở trong đó đều là những đồ cần thiết.
Sau đó Tôn Từ Y cùng Cố Khải Ngôn đến Nam Sơn.
Lần này cô không đi xe ngựa mà cưỡi ngựa xuất phát để thời gian không chậm trễ.
Rất nhanh đã đến, ở Nam Sơn rất lạnh, khắp nơi đều phủ băng tuyết trắng xóa.
Người dân ở đây ăn mặc cũng không giống với những người trong kinh thành, bọn họ đều mặc rất gọn gàng, họa tiết trên y phục cầu kì, có lớp lông thú ấm áp.
Nam thì búi tóc cao, nữ chỉ tết tóc, trang sức chỉ là những chuỗi hạt cài lên tóc đơn giản.
Giống trang phục của Mông Cổ, nhưng dường như đã cách tân, đẹp hơn nhiều.
Người dân Nam Sơn không xây nhà mà chỉ dựng lên những chiếc lều gỗ đầy kiên cố vững chãi.
Bọn họ đều nồng nhiệt chào đón Tôn Từ Y.
Cố Khải Ngôn đưa con gái đến căn lều lớn của mình, ngài luôn sợ Tôn Từ Y bị lạnh.
Để ăn nhập với văn hóa của Nam Sơn, tất nhiên cô cũng phải thay bộ đồ khác, ở đây đến các tì nữ cũng ăn mặc giống dân thường.
Cô thấy dùng y phục theo phong cách của Nam Sơn cũng thoải mái lắm, không rườm rà.
Tóc cô được tết lên, trên tóc đính vài hạt ngọc trai trông cũng rất xinh đẹp.
Các tì nữ hết lời khen ngợi:
"Tiểu thư, người là cô nương xinh đẹp nhất Nam Sơn đấy"
"Trước giờ nô tì chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp hơn người"
Cô cười trừ, nghĩ rằng bọn họ chỉ muốn nịnh cô một chút.
Bỗng một tì nữ khác thêm lời:
"Trông tiểu thư rất giống với vị Trương tiểu thư đó.
Đôi mắt và cái mũi rất giống vương gia, như là con gái ruột của hai người vậy"
"Các ngươi cũng biết cô ấy sao?" Cô ngạc nhiên, Trương tiểu thư mà bọn họ nói đến chắc hẳn là muội muội của Thừa tướng, cũng là người trong lòng của Khải vương
Cố Khải Ngôn tiến vào, các tì nữ đều im lặng rồi rời đi.
Khi thấy con gái xinh đẹp trong bộ y phục mới, ngài mỉm cười:
"Quả nhiên con rất hợp với y phục của Nam Sơn ta."
"Đây là lần đầu con thấy cha mặc bộ đồ này, trông cũng rất đẹp"
Cô mới để ý, Cố Khải Ngôn cũng đã thay y phục.
Trông ngài cũng rất có khí chất trong y phục của Nam Sơn.
Ngay sau đó cô mượn giấy và bút để gửi người giấy cho Trương Từ Hiểu, nếu không chàng sẽ lại lo lắng.
Rất nhanh Tôn Từ Y đã quen với cuộc sống ở Nam Sơn, giống như Trương Từ Hiểu nói, ở đây rất vui, có nhiều hoa đào và cả mâm xôi đỏ.
Cô cũng được mọi người yêu quý, hình như bọn họ đều xem cô là con gái của Cố Khải Ngôn và muội muội của Trương Thừa tướng, có lẽ do ngoại hình của cô khá giống với hai người đó.
Trương Từ Hiểu và đội quân đã đến biên giới Vũ Triều được không ít ngày.
Cho dù ngày ngày phải ra chiến trường chém giết mệt mỏi, quay về lại thấy cặp đôi Cố Dĩ An và Cố Nhược Nhiên tình tứ, chàng cũng không buồn bã, chỉ cần nhận được người giấy của Tôn Từ Y là đã được an ủi phần nào.
Hôm nay Tôn Từ Y lại cho người giấy đến.
Con người giấy bay bổng một hồi, nó đậu xuống bàn đưa cho chàng một bông hoa nhỏ màu vàng, kèm với một lá thư, từng nét chữ của cô chàng đều