Hàn Băng sau khi được tự do liền nhanh chóng cách hắn thật xa, đưa tay chà sát môi mình, lại lau mạnh trên cổ, ánh mắt đầy ghét bỏ.
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn hành động của nàng càng thêm vui vẻ.
Cho dù có cố gắng xóa đi như thế nào thì mọi việc đều đã diễn ra! Nàng hoàn toàn không thể chối bỏ được hắn!
Hàn Băng đương nhiên biết việc này nhưng bản thân nàng vẫn cảm thấy kinh tởm, nàng vẫn cảm thấy kỳ thị những việc như vậy!
Tư Đồ Vũ Thiên cất quyển sách nàng đã đọc đi, lại lấy ra một quyển sách khác đưa cho nàng.
"Tất cả sách ở đây nàng đều có thể đọc! Nếu như chán rồi ta sẽ đưa nàng đi dạo xung quanh!"
Hàn Băng cảnh giác nhìn hắn, duy trì một khoảng cách nhất định, đề phòng mà nhận lấy quyển sách hắn đưa.
Tư Đồ Vũ Thiên quay người đi đến cánh cửa rồi tiến ra ngoài.
Hàn Băng thấy hắn rời đi mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, tiến đến hồ nước nóng rửa mặt cùng lau cổ.
Nhìn khôn mặt khuynh thiên phản chiếu dưới nước mà khẽ ngơ ngác.
Đã rất lâu rồi nàng không nhìn ngắm dung mạo thật sự của nguyên chủ! Thời gian qua nàng đều đeo mặt nạ tự chế kia đến quen thuộc mà quên mất, cơ thể này là một báu vật vô giá!
Thở dài một hơi, Hàn Băng trở lại giường ngồi xuống, lại tiếp tục đọc sách.
Lần này hắn đưa cho nàng chính là Diệt Hoa Công.
Công pháp này chính là biến chuyển nội lực thành những bông hoa thực thể trong suốt mà tấn công đối phương.
So với Kim Ảnh Trọng từng chiêu đều cứng ngắc kia thì Diệt Hoa Công này mềm dẻo tựa như lụa, giống như một dòng nước ôn nhu chảy qua, tạo ra cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu.
Từng chiêu từng chiêu rõ ràng hiện lên trong đầu Hàn Băng, quen thuộc đến bất ngờ.
Gấp quyển sách lại, cầm kiếm lên thử luyện.
Đường kiếm mềm mại nhẹ nhàng, từng chiêu thức đẹp tựa như múa, nhưng khi tiếp xúc mới biết được, những đường kiếm ấy nguy hiểm đến như thế nào.
Trong đầu Hàn Băng suy nghĩ, nếu như kết hợp hai bộ võ công này lại với nhau, không biết sẽ như thế nào?
Suy nghĩ vừa dứt, Hàn Băng dừng kiếm lại, đứng im một chỗ, nhắm mắt lại hồi tưởng.
Giữa không gian độc lập đen tối ấy, hai thân ảnh dần dần hiện ra.
Một bên là Kim Ảnh Trọng, một bên là Diệt Hoa Công đang cùng lúc múa kiếm.
Một bên mạnh mẽ hữu lực, một bên nhẹ nhàng nguy hiểm.
Hai hình bóng dần dần sát lại rồi dung hợp lại làm một.
Một chiêu thức dung hợp được đánh ra mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, sát khí ngập tràn.
Nhất Nhất Ảnh Tâm tầng thứ hai! Dung hợp chiêu thức!
Mở bừng đôi mắt đẹp, Hàn Băng chĩa kiếm về phía A Nhất vừa tiến vào.
A Nhất ngạc nhiên nhìn nàng, lại rất nhanh phản ứng kịp, lập tức rút kiếm ra phản kích.
"Chủ mẫu, xin người dừng tay!" A Nhất vừa đỡ kiếm vừa lạnh nhạt nói.
Mà Hàn Băng bên này lại càng ra sức tấn công, mỗi chiêu thức xuất hiện trong đầu nàng đều được nàng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn như đã quen thuộc từ rất lâu.
Từng chiêu thức của A Nhất cũng được tái hiện trong đầu của nàng một cách rõ ràng và chi tiết.
Tư Đồ Vũ Thiên đến sau A Nhất, vừa vào đã thấy hai người đánh nhau.
Những chiêu thức mà Hàn Băng đánh ra khiến hắn cảm thấy rất quen mắt nhưng lại có chút xa lạ.
Đến khi mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ của A Nhất, Hàn Băng mới dừng tay lại.
Nàng biết cho dù có giết hắn thì cũng không được lợi ích gì, chỉ làm bẩn kiếm của nàng thêm mà thôi!
"Đa tạ chủ mẫu nương tay!" A Nhất cúi đầu với nàng, bình tĩnh thu lại kiếm.
Cả cuộc giao đấu vừa rồi, hắn biết nàng ta không dùng nội lực nhưng cho dù hắn có cố gắng như thế nào đi nữa thì hắn vẫn không thể chiến thắng nổi nữ tử trước mắt này.
Ngước mắt lên nhìn thẳng Hàn Băng, A Nhất kinh ngạc rồi! Dung mạo của nàng thật sự rất đẹp, đẹp đến khiến người ta không thể khinh nhờn.
Đến khi nhìn thấy dấu đỏ trên cổ nàng, hắn mới hơi sửng sốt.
A Nhất rất nhanh liền lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn xuống dưới đất, chậm rãi cầm giỏ trúc lên, đặt lên bàn đá rồi lui ra ngoài.
Tư Đồ