"Chủ nhân, ngài có cần thuộc hạ đi theo chủ mẫu không?" A Nhất nhìn chủ tử của mình lưu luyến như vậy, không đành lòng hỏi.
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn bóng dáng nàng khuất dần, cuối cùng lạnh lùng xoay người đi vào giường nằm xuống, vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
"Không cần! Nàng ấy sẽ trở về, ngươi lui xuống đi!"
"Vâng!"
A Nhất đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Trong lòng cầu mong Hàn Băng đi về sớm một chút, nếu không chỉ sợ chủ nhân sẽ phát điên lên, hóa thành tu la đòi mạng mất!
Lắc đầu thở dài một hơi, A Nhất trở về phòng của hắn nghỉ ngơi, cũng thông tri cho hai người còn lại, đừng ai chọc giận chủ nhân lúc này.
Chủ nhân hiện tại không còn dáng vẻ ôn hòa như lúc ăn cơm nữa, ngài giờ chính là tu la đến từ địa ngục, người mà bọn họ luôn kính ngưỡng cùng sợ hãi.
.....................!
Hàn Băng cưỡi trên lưng một tuấn mã, đi ở phía trước Nam Thiên Sang, một đường không tính là chậm đi ra khỏi thành, tiến vào sâu trong rừng.
Để đến được thành Lạc Gia phải đi qua núi Hoàn Duyệt, mà sau khi ra khỏi thành Lạc Gia thì phải băng qua một khu rừng rộng lớn nguy hiểm, chính là nơi hiện tại Hàn Băng đang đứng, rừng U Thác!
Khi tiến vào sâu trong rừng U Thác, Tiểu Hồ được nàng triệu hồi ra, vui vẻ ngồi trên đầu ngựa vẫy đuôi.
Nam Thiên Sang cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hồ, nhưng mỗi lần nó xuất hiện, tiểu tử Thiên Sang lại không nhịn được muốn đem nó ôm lên rồi hôn mấy cái.
"Tỷ tỷ, chúng ta vào đây làm gì vậy?!"
Hàn Băng không trả lời hắn, giục tuấn mã chạy chậm tiến vào những con đường toàn bụi cây, được tầm một khắc mới bắt đầu dừng lại.
Phía trước hai người là một vùng đất cỏ non xanh tốt, cao qua mắt cá chân người.
Mà trên bãi cỏ xanh, những tảng đá lớn ngang hông màu xám vàng nằm rải rác lộn xộn nhìn vô cùng nổi bật.
Từ xa nhìn đến sẽ nghĩ những tảng đá đó phá hoại mỹ cảnh, đem một thảm cỏ non xinh đẹp như vậy hủy đi, giống như trên một khuôn mặt nhẵn nhụi tự dưng lại mọc ra một đống mụn trứng cá!
Nam Thiên Sang nghi hoặc nhìn Hàn Băng, lại chăm chú nhìn về vùng cỏ non xanh biếc đó.
Hàn Băng sau khi xác định nơi này đúng là địa điểm nàng muốn đến liền nhảy xuống ngựa, buộc dây cương vào một gốc cây ngay đó.
Nam Thiên Sang thấy nàng xuống cũng ngay lập tức xuống theo, bám sát theo nàng.
"Nhìn thấy tảng đá đó không?!"
"Dạ thấy." Theo hướng Hàn Băng chỉ, Nam Thiên Sang nhanh chóng gật đầu trả lời.
"Nhiệm vụ của đệ ngày hôm nay chính là đánh bại mười tảng đá đó."
"Đánh bại...!sao?!"
Hàn Băng mỉm cười gật đầu, bình thản đưa cho Nam Thiên Sang một thanh kiếm sắc rồi trải một miếng vải xuống đất sau đó ngồi lên.
Tiểu Hồ nằm trong lòng nàng, hưởng thụ âu yếm của chủ nhân.
Nam Thiên Sang cầm cây kiếm trong tay đánh giá.
Vỏ kiếm có tông màu chủ đạo là màu xanh da trời, bên trên vỏ còn điêu khắc hình hoa văn sóng nước cực kỳ nổi bật!
Chuôi kiếm khảm ngọc trai trắng, khi rút kiếm ra, lưỡi kiếm sắc bén cũng nhuộm một màu xanh ngọc bích vô cùng xinh đẹp.
"Tỷ tỷ, đánh bại tảng đá...!kiểu gì ạ?!" Nam Thiên Sang nắm chặt thanh kiếm trong tay, có chút không hiểu yêu cầu của nàng.
"Cứ tiến lên đánh bại chúng là được rồi!" Hàn Băng cười nhẹ không nhìn hắn, bàn tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của Tiểu Hồ.
Nam Thiên Sang trong lòng căng thẳng, từng bước tiến đến cạnh một tảng đá gần nhất.
Bề ngoài tảng đá thô ráp sần sùi, có những khe hở chồng chéo lên nhau, nhìn qua rất giống như vảy cá.
Nam Thiên Sang cầm kiếm cẩn thận chọc chọc vào tảng đá đó hai cái, sau khi không cảm nhận được sự bất thường gì, liền rút kiếm ra giơ cao lên rồi chém xuống.
"Keeeng!"
Tay cầm kiếm của Nam Thiên Sang run lên, cảm giác tê dại từ cánh tay truyền khắp cả người, thanh kiếm từ tay của hắn rơi bịch một cái xuống đất.
Cứng! Rất cứng! Cực kỳ cứng!
Nam Thiên Sang ôm lấy cánh tay tê dại