Thạch Sơn Quy xoay tròn trên không rồi nặng nề rơi xuống đất, những chiếc gai nhọn ghim sâu xuống bùn cỏ khiến nó không thể di chuyển thêm.
Càng bất ngờ hơn khi Thạch Sơn Quy mở người ra, bốn chân của nó lại giơ lên trời, không tài nào lật ngược cơ thể cồng kềnh đó lại.
Hàn Băng nắm cây kiếm đi đến cạnh Thạch Sơn Quy đó, lấy kiếm chỉ vào một số nơi giải thích.
"Thạch Sơn Quy mặc dù có lớp bỏ bên trên rất cứng nhưng dưới bụng lại hoàn toàn mềm mỏng.
Cách giết cúng nhanh nhất chính là đâm vào..."
Hàn Băng giơ thanh kiếm lên, ngay tại vị trí trái tim của Thạch Sơn Quy mà đặt mũi kiếm.
"Đây...!là?" Nam Thiên Sang ghé đầu nhìn vị trí nàng chỉ.
Hàn Băng cũng không đâm kiếm xuống, xoay người một cái lại hất tung một con Thạch Sơn Quy khác lên.
"Đó là tim của nó.
Ta không yêu cầu đệ giết chúng, chỉ cần đánh bại đủ số lượng ta muốn là được!"
"Dạ, đệ hiểu rồi!" Nam Thiên Sang nắm chặt chuôi kiếm, hai mắt dán chặt vào Thạch Sơn Quy đang lăn đến.
Theo động tác vừa học được từ Hàn Băng, tiểu tử này rất nhanh liền đánh bại được linh thú đầu tiên.
Đã có được kinh nghiệm, Nam Thiên Sang cũng không còn chật vật như lúc đầu, chả mấy chốc liền đánh bại một nửa số Thạch Sơn Quy trên bãi cỏ.
Hàn Băng gật đầu vừa ý, đợi tiểu tử đó tiến đến bên cạnh, nàng liền phất tay đánh ra một chưởng, những Thạch Sơn Quy bị ghim dưới đất liền ngã sang một bên, sau đó chúng bắt đầu lăn tới vị trí khác.
Truyện Quân Sự
Nhìn khuôn mặt lấm lem của Nam Thiên Sang, Hàn Băng khẽ cười rồi đưa cho cậu một chiếc khăn tay.
Nam Thiên Sang vui vẻ nhận lấy lau mặt mình sạch sẽ rồi cẩn thận gấp gọn lại, cất vào trong vạt áo trước ngực.
Tiểu Hồ trước khi được thu lại vào trong giấy khế ước liếc mắt nhìn Nam Thiên Sang, trong ánh mắt mang theo khinh thường cùng trêu chọc!
Có lẽ nó đang chê tiểu tử hắn bẩn thỉu, xấu xí!
Vì lời hứa sẽ trở về của bản thân với đại nhân vật khó chọc nào đó, Hàn Băng tháo dây buộc ngựa rồi leo lên, hướng về cửa thành mà đi.
Lúc trên đường về, Hàn Băng liếc mắt nhìn qua một gian hàng đồ gỗ bày bán bên đường, cây sáo trúc để trên quầy sạp ngay lập tức thu hút ánh mắt nàng.
"Lão nhân gia, cây sáo trúc này ngài bán bao nhiêu vậy?!"
Lão nhân bán hàng ngẩng đầu nhìn tiểu nữ hài một thân bạch y, trên đầu còn đội mũ voan sa, bình tĩnh trả lời.
"Sạp hàng của lão nhân ta chính là lấy vật đổi vật, tiểu cô nương nhà ngươi có vật gì để đổi không?!"
Hàn Băng liếc nhìn hết một lượt những món hàng bày bán trên bàn, nào là tượng đất nung, sách cũ, nào là sáo trúc, ngọc bội gỗ,...!những thứ linh tinh kỳ lạ!
Trên sạp hàng chỉ có cây sáo trúc cùng một chiếc vòng tay trân châu trắng hợp ý Hàn Băng, nàng liền cần lấy hai vật đó lên.
"Lão nhân gia, tiểu nữ lấy Sinh Sinh Chi Hoa đổi với ngài có được không?!"
Sinh Sinh Chi Hoa là một loại hoa có tác dụng bổ trợ tăng khả năng tu luyện nội công, lại cường thân kiện thể, ba trăm năm mới có một bông, vô cùng quý hiếm!
Lão nhân bán hàng đưa bàn tay gầy gộc của mình lên vuốt bộ râu dài màu trắng như đang cân đo đong đếm, sau một hồi liền gật đầu.
"Được thôi, lấy Sinh Sinh Chi Hoa của ngươi đổi hai vật này đi, coi như buôn bán lỗ vốn cho ngươi vậy!"
Hàn Băng từ trong tay áo móc ra một chiếc hộp gỗ dài rồi đưa cho lão giả.
Lão nhân gia liền mở hộp gỗ ra kiểm tra, sau khi xác nhận đúng là Sinh Sinh Chi Hoa mới gật đầu một cái, Hàn Băng liền mỉm cười cầm đồ rời đi.
Khi về đến khách điếm họ thuê thì trời đã tối hẳn, Hàn Băng đưa ngựa cho tiểu nhị chăm sóc, phân phó hắn mang nước nóng lên phòng của nàng cùng Nam Thiên Sang xong liền trở về phòng.
Lúc đi qua phòng của Tư Đồ Vũ Thiên nàng hơi