Cánh cửa màu đỏ cũ kỹ dưới động tác của Nam Thiên Sang dần mở ra, tiếng cửa han rỉ vang lên có chút rợn người.
Kéttttt! Kẽo kẹt! Cạch cạch cạch!
Bên trong miếu gọn gàng sạch sẽ, có vẻ như thường xuyên có người tới đây dọn dẹp quét tước.
Hàn Băng bước vào hẳn bên trong quan sát, nhìn thấy thôn dân cung phụng một vị thần rất xa lạ mà nàng không biết.
"Đây là vị thần nào?!"
A Ngũ theo hướng Hàn Băng chỉ, nhìn tới bức tượng hình người ở giữa miếu thờ, lục lọi trí nhớ về vị thần đó.
"Hình như là vị thần cai quản sự bình an và hạnh phúc, thần Hustaio!"
"Ồh?!" Đây là lần đầy tiên nàng nghe đến vị thần này, có lẽ là khác thế giới nên thần cũng khác chăng?
Nhìn gương mặt hiền hòa nhân ái của thần Hustaio, Hàn Băng chủ động đi đến cạnh bàn đặt hương nhang.
"Hôm nay xin mượn miếu thờ của ngài tá túc một đêm, sáng mai khi đã ổn định đường lối, tại hạ cùng hằng hữu sẽ rời đi ngay lập tức!" Dứt lời, Hàn Băng nhẹ tay cắm ba nén hương đã đốt cháy vào bát hương.
Nam Thiên Sang cầm lấy cái chổi để góc miếu quét sàn nhà một lần, sau đó từ trên xe ngựa lấy xuống ba cái chăn nhung ấm áp, trải đều trên mặt đất.
Sau khi hoàn thành xong tất cả mọi việc, trưởng thôn chống gậy đi đến thắp nến và đèn dầu trong miếu lên, trước lúc rời đi có nhắc nhở ba người vài câu.
"Ban đêm khi ngủ hãy thắp sáng nến lên, dù nghe bất kỳ âm thanh kỳ lạ nào cũng không được ra ngoài, nghe ai gọi cũng không được đáp lại.
Nếu như không nghe lời ta, xảy ra chuyện gì các ngươi tự gánh lấy hậu quả!"
"Ca ca, lão trưởng thôn nhắc nhở thật đáng sợ! Chẳng lẽ ban đêm nơi này...!có quỷ a?!" Nam Thiên Sang nằm trong chăn cuộn tròn người lại, thò đầu ra nhìn Hàn Băng khẽ hỏi.
"Không có quỷ đâu, đệ ngủ trước đi!"
"Vâng! Vậy đệ ngủ trước đây, ca cùng A Ngũ ca ngủ ngon nhé!"
Nam Thiên Sang dù sao cũng còn là trẻ con, lại chiến đấu với Cự Hoàng Xà linh thú cả nửa ngày, hiện tại đã mệt mỏi vô cùng, lại còn đi đường liên tục, sớm đã buồn ngủ đến không thể mở nổi mắt.
A Ngũ đóng cửa lớn của miếu lại, đi về chỗ của Nam Thiên Sang chuẩn bị cho hắn, ôm kiếm ngồi dựa tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hàn Băng tinh thần tỉnh táo không buồn ngủ, ánh mắt đặt trên ánh lửa của ngọn nến, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi ngồi xếp bằng tu luyện.
Tiểu Hồ yên tĩnh nằm trong lòng nàng giật giật lỗ tai, cái đuôi cuộn tròn lại cùng cơ thể của nó, như hòa làm một với y phục của Hàn Băng.
Ánh lửa leo lắt khẽ chuyển động, giống như có gió thổi vào làm ngọn lửa nghiêng ngả chợt tắt.
"Huuuuu!"
Hàn Băng chậm rãi mở mắt ra, nhìn ánh lửa bị thổi ngã sang hẳn một bên, yếu ớt như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Thời điểm hiện tại tầm giờ tý (1_2 đêm), là thời điểm sương bắt đầu buông xuống dày đặc như mưa ở Thiên Linh quốc.
Nếu đi ra ngoài vào thời gian này chính là một người mù giả, chỉ có thể lần mò tìm kiếm trong bóng đêm, dù có đèn lồng cũng không thể làm gì được.
"Huuuuu! Kétttt! Lạch cạch lạch cạch!"
Tiếng gió luồn qua khoảng cách giữa những bức tường, tạo ra tiếng động như ai đó đang khóc, vừa ai oán vừa nặng nề.
Những cánh cửa sổ đóng không chặt bị gió thổi bật ra, đập vào tường nghe có chút đáng sợ.
A Ngũ ôm kiếm chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt dán chặt vào cửa lớn của miếu thờ.
Dường như vừa rồi, hắn nghe thấy trong tiếng gió có tiếng bước chân vang lên!
Hàn Băng tất nhiên cũng nghe thấy tiếng bước chân lết trên mặt đất, không những nghe thấy còn nghe đặc biệt rõ ràng!
Bên ngoài sân, tuấn mã đạp mạnh xuống dưới đất, vó ngựa mài xuống mặt đá sần sùi, có vẻ hơi bất an.
A Ngũ đứng dậy, từ khe cửa liếc nhìn ra ngoài liền