"Chít chít chít, chít chít!" Tiểu Cầu từ trong áo nàng nhảy ra, trao đổi với Tiểu Hồ, thời gian trao đổi mất gần một khắc.
Tiểu Hồ sau khi nghe Tiểu Cầu chít chít một hồi đột nhiên ngồi dậy, yêu cầu Hàn Băng đi theo nó.
Hàn Băng ngồi trong xe ngựa có chút do dự, nhưng rất nhanh liền chỉ huy A Ngũ đi theo Tiểu Hồ cùng Tiểu Cầu.
Ba người đi men theo sau thôn nhỏ, tiến vào rừng sâu, lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Đi được gần một canh giờ liền tiến vào một sơn đạo âm u ẩm ướt.
Sơn đạo có một đường lối nhỏ không đủ cho xe ngựa đi vào nên Hàn Băng nhảy xuống đi bộ vào.
Đường đi dưới chân rêu xanh phủ kín, nếu không cẩn thận liền sẽ trượt chân té ngã.
Tiểu Hồ ngồi trên vai Hàn Băng đi trước, A Ngũ bảo vệ Nam Thiên Sang đi ở giữa, từng bước cẩn thận.
Nơi này không lọt được một chút ánh sáng nào vào, phía trên đầu đá tảng lởm chởm nguy hiểm, cảm giác như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Hàn Băng cũng không rõ hai linh thú đang dắt nàng đi đến nơi nào, nhưng có vẻ như bọn chúng đang dẫn nàng đi tìm những "thứ" mà ban đêm nàng thấy!
Càng đi vào sâu bên trong càng tối hơn, trên đầu lâu lâu còn nhỏ xuống một vài giọt nước lạnh lẽo do sương đọng lại mà thành, cảm giác giống như bị một con quỷ nhắm vào, chực chờ nhào tới cắn nuốt bản thân.
Nam Thiên Sang im lặng cẩn thận đi theo sau Hàn Băng, chú ý từng bước chân của nàng.
Cậu biết cậu là người có thực lực yếu nhất trong ba người, cậu sẽ cố gắng không làm gánh nặng của tỷ tỷ!
A Ngũ đi cuối nâng cao cảnh giác, lâu lâu sẽ quay lại phía sau kiểm tra, hai tay cầm chắc chuôi kiếm.
Chủ tử tin tưởng hắn nên mới cho hắn ở lại bảo vệ chủ mẫu, hắn không thể để cho chủ mẫu bị thương hay gặp chuyện bất trắc nào!
Đi đến cuối cùng ba người lại bước vào một hang động tối tăm, bên trong bay ra một vài mùi hương khó ngửi.
"Đây là...?"
Hàn Băng lôi mồi lửa tự chế của nàng ra, thổi thổi đầu mồi, than tàn gặp gió liền bén lửa, nhanh chóng bắt mồi rồi cháy lên.
Có được ánh sáng mờ, mọi người liền trợn tròn mắt nhìn những thứ trong hang động.
Trong động mặc dù ẩm ướt nhưng dưới đất không có rêu xanh trơn trượt, hang động không lớn lắm, rộng gấp ba bốn lần phòng ngủ của tửu lâu.
Động cuốn theo một vòng tròn, nhìn qua không có điểm chết.
Trên tường đá đóng những xích khóa hoen rỉ ngả màu vàng nâu, cũng có lắp một vài giá nến.
Giữa động có một tảng đá lớn, trong mắt Hàn Băng thì rất giống như giường giam của những người nghiện, bởi vì bốn góc đều có bốn cái xích to cứng chắc.
Mà cách cái giường đá không xa có một cái bàn gỗ thật dài, trên mặt bàn để một số vật dụng như cối, chày, bát, lọ...!dùng để chế thuốc.
Trong hang đang xích mười người, quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, cả người mềm oặt không chút sức sống, bị treo trên tường.
Địa ngục nhân gian sao?! Tại sao lại đáng sợ như vậy?!
Nam Thiên Sang sợ hãi nhìn mọi thứ, những ám ảnh trong quá khứ rất nhanh liền trỗi dậy, cậu nắm chặt vạt áo của A Ngũ.
"A Ngũ ca, nơi này thật đáng sợ!"
A Ngũ nhìn xung quanh một lượt sau đó mới vỗ vỗ lưng Nam Thiên Sang hai cái an ủi.
Hàn Băng đi đến cạnh những người bị treo trên tường đá quan sát.
Làn da xám xịt, mặt mày teo tóp chỉ còn da bọc xương, hai hốc mắt lõm xuống rõ ràng, còn đôi môi thì bao phủ bởi một mài tím tái đáng sợ.
Hàn Băng nhíu mày nhìn những người giống xác sống nhắm mắt tựa như đang nghỉ ngơi này, cảm giác kỳ dị như đêm qua hiện lên.
Quả nhiên là những người này! Nhưng làm sao mà bọn họ không để lại dấu chân trên mặt đất được chứ?!
Từ cổ đi xuống dưới đều một màu xám đen, bàn tay khô