"Ôi, ta chịu không nổi nữa! Tầm ca, mau đến che mắt che tai cho người ta đi!" Mạch Chúc nhìn cảnh tượng đó mặt tái mét đi tới chỗ Tầm Niệm.
"..." Cơm chó đúng là có thể phát bất cứ lúc nào nhỉ?!
Mạch Kỳ Quân quan sát mọi việc, ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại là một mảnh hoảng hốt cùng bất ngờ, tay mở chiết phiến che nửa mặt, ánh mắt bình tĩnh.
Người đầu tiên ói xong liền có một nha đầu tiến lên bê thau đồng qua một bên, theo mệnh lệnh của Hàn Băng mà để ở một chỗ.
Thực Cốt Trùng sau khi bị ép ra khỏi cơ thể ký chủ sẽ bắt đầu tự cắn xé lẫn nhau để lấy năng lượng, cứ để chúng tự phát triển như vậy, cuối cùng trực tiếp diệt những cổ trùng mạnh nhất đó là được!
Ba mươi bảy người, một mình Nam Thiên Sang chữa trị có chút bị cố sức, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì, hạ tay châm cứu.
Đừng hỏi hắn có sợ không! Dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu hài tử chưa tới mười tuổi, nhìn hình ảnh nôn ra sâu như vậy, sợ đến run lẩy bẩy, mặt trắng toát không còn giọt máu, thời tiết mát mẻ lại chảy mồ hôi ròng ròng!
Nhưng vì tỷ tỷ từng nói, một khi đã cứu thì phải cứu đến cùng! Dù có sợ hãi, có ghê tởm bao nhiêu đi chăng nữa, cũng phải nỗ lực mà vượt qua! Không phải chỉ có vượt qua tình huống của bệnh nhân, mà còn phải chiến thắng nỗi sợ của chính mình! Không những vậy, đây là cơ hội của tỷ tỷ tìm đến cho hắn, hắn phải cố gắng nắm bắt, hoàn thành thật tốt!
Hàn Băng nhìn Nam Thiên Sang ý chí kiên định, mặc dù có sợ hãi nhưng vẫn mạnh mẽ duy trì thao tác châm cứu, mỉm cười hài lòng.
Sau khi chỉ dẫn ba người, Hàn Băng liền yên lặng cho Nam Thiên Sang tự động phát huy, bản thân thì đứng im quan sát.
Nhìn động tác ngày càng thuần thục của tiểu tử, Hàn Băng liền bước tới vị trí của mười năm người già đã được tách riêng kia.
Bởi vì tuổi tác đã cao, lại còn bị Thực Cốt Trùng làm tổn thương căn cốt, số người cứu được lại chỉ còn tám người!
Một nửa còn lại sau khi bức ép Thực Cốt Trùng ra sẽ để lại di căn, nhẹ thì sức khỏe yếu, ốm đau bệnh tật liên miên, nặng thì bại liệt toàn thân, sống không quá một năm nữa!
Hàn Băng trực tiếp nói ra vẫn đề này với Mạch Kỳ Quân.
Sau khi biết điều này, Mạch Kỳ Quân liền trực tiếp lựa chọn cứu hết.
"Ốm đau bệnh tật cũng được, bại liệt cũng chẳng sao! Tại hạ sẽ chịu toàn bộ chi phí thuốc men cùng sinh hoạt trong tương lai của những lão nhân gia này!" Hắn đã nói như vậy.
Dù sao cũng có người nguyện ý bỏ tiền nuôi người khác, Hàn Băng liền gật đầu kê khai ra hai đơn thuốc khác nhau, phân chia cho hai nhóm nặng và nhẹ.
Đối với châm cứu này, Hàn Băng hoàn toàn là đứng từ xa, dùng nội khí* phi châm cắm lên lưng mười năm người cùng một lúc.
Mỗi lần hạ châm đều chuẩn từng ***** ** đến độ nông sâu, không sai một ly!
*nội khí này là do Băng tỷ không biết tên của luồng khí kỳ lạ kia nên gọi trước là nội khí.
Nhìn động tác của Hàn Băng, ánh mắt mọi người hiện lên vẻ sùng bái tôn kính.
Cách không bắt mạch đã vô cùng tài giỏi rồi, hiện tại còn có thể phi châm châm cứu một lúc nhiều người như vậy, chính là thần tiên trên trời rơi xuống a!
Dưới sự tập trung cao độ, khi kim châm cuối cùng ghim vào cơ thể, mười năm người liền nghiêng về phía trước, trực tiếp nôn ra Thực Cốt Trùng trong người.
Đợi đến khi quá trình đào thải cổ trùng ra khỏi cơ thể hoàn tất, Hàn Băng cẩn thận kiểm tra lại từng người, xem xét khả năng còn Thực Cốt Trùng sót lại trong cơ thể, không để bất kỳ một sai lầm nào xảy ra.
Sau khi chắc chắn trong người những lão nhân gia này hoàn toàn không còn nguy cơ tiềm ẩn nào nữa, Hàn Băng mới cho người nâng họ xuống nghỉ ngơi.
Trở lại vị trí của Nam Thiên Sang nhìn qua một lượt, Hàn Băng khám lại những tiểu hài tử đã được ép