"Các ngươi đã phân tách không dưới năm lần, tại sao lại chưa chết?" Hàn Băng nhìn một loạt các biểu cảm của bọn họ, ánh mắt càng thêm sắc bén.
"Có phải hay không có người nói với các ngươi, Thực Cốt Trùng sau khi tiến vào cơ thể khoảng thời gian đầu tiên sẽ có cảm giác đói khát không khống chế, nhưng về sau sẽ cảm thấy cơ thể thoải mái nhẹ nhàng, không cần ăn uống cũng có thể sống sót, không khác gì trường sinh bất lão? Giống như hiện tại vậy, không đói khát, không đau đớn, không có..
cảm giác?"
Lời nói của nàng vừa dứt, mười người đều đồng loạt ngước đầu lên nhìn về phía nàng, ánh mắt vẻ mặt đều hiện lên vẻ kinh hoàng hoảng sợ.
"Nhưng người đó lại quên nói với các ngươi, cảm giác đó đều là giả! Các ngươi không cảm thấy đói khát, đau đớn đều là vì Thực Cốt Trùng đã gặm cắn đứt những sợi dây thần kinh đó trong người các ngươi, chờ khi hút khô ăn sạch cơ thể các ngươi, Thực Cốt Trùng sẽ giống như bươm bướm phá kén mà ra...!phá hủy cơ thể các ngươi chui ra ngoài!"
Kết hợp với lời nói của chính mình, Hàn Băng còn đưa tay giả làm động tác nổ, bàn tay nhỏ nhắn nắm hờ mở tung ra.
Lời nói của nàng không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe được, thậm trí phía bên Nam Thiên Sang, một vài tiểu hài tử bắt đầu khóc lên.
"Aaaaaaa! Ta không tin, ta không tin, ta không tin, ta không tin,...!Aaaa!" Một nữ tử trong mười người ôm đầu khóc rống lên, luôn miệng gào thét.
"Nếu không tin vậy ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy!"
Hàn Băng bước đến ngồi xổm xuống trước mặt nữ tử, từ bên hông rút ra một con dao găm sắc bén, giữ chặt cổ tay trái của nàng ta.
"Nhìn này! Có nhìn thấy dưới lớp da này của ngươi là thứ gì không?"
Nữ tử mờ mịt hoảng sợ nhìn xuống cánh tay của chính mình, ánh mắt di chuyển theo ngón tay mảnh khảnh của Hàn Băng.
"Dưới lớp da này của ngươi, không phải là máu thịt ấm nóng nữa, mà là những con sâu non mịn béo múp bò tới bò lui!"
Hàn Băng giữ chặt lấy cổ tay đối phương, mũi dao kề vào da thịt nàng ta, nhẹ nhàng miết một đường cắt xuống.
Miệng vết thương tràn ra một chút máu, tiếp đó là đầu của một con Thực Cốt Trùng ngọ nguậy chui ra.
"Nhìn kìa! Là cổ trùng!"
"Không phải chúng chỉ tồn tại trong ổ bụng thôi sao? Bây giờ ngay cả dưới da cũng có ư?!"
"Thật đáng sợ quá!"
Thực Cốt Trùng bò tới bò lui trên cổ tay nữ tử, lại không khống chế được mà lăn theo đường vòng tròn, chuẩn xác rơi xuống thau đồng được Hàn Băng đặt sẵn dưới đất.
Có con đầu tiên chui ra thì chắc chắn sẽ có con thứ hai, thứ ba...!bắt đầu từ vết thương do dao rạch điên cuồng bò ra ngoài.
Nữ tử nhìn những con sâu trắng đáng sợ liên tục bò ra điên loạn la hét, vùng vẫy muốn tránh thoát nhưng không được, bị binh lính phía sau giữ chặt, cả người bị ghì đến bất động.
Nhìn Thực Cốt Trùng sau khi rơi vào chậu đồng liền bò núc nhúc, bắt đầu tự cắn xé lẫn nhau, Hàn Băng khẽ nhíu mày lại.
Trong đầu càng thêm nhận định một số chuyện.
Đơn giản quấn băng vải bịt chặt miệng vết thương trên tay nữ tử đó lại, Hàn Băng đi trở lại chỗ ngồi, tỉ mỉ lau dao găm của nàng, rút khăn ra lau tay.
"Không! Tại sao lại như vậy?! Ta...!ta tại sao lại biến thành như vậy?" Nữ tử cúi đầu xuống, nước mắt dàn giụa.
Chín người còn lại vẻ mặt lộ ra sự hoang mang đau lòng, tuyệt vọng cùng hối hận.
Một nam tử chững chạc nhất quỳ "phịch" một tiếng, khẩn cầu nhìn về phía Hàn Băng, liên tục dập đầu.
"Thần y, đại nhân, cầu xin ngài hãy cứu mọi người! Cầu xin ngài cứu lấy mọi người, ngài muốn tôi làm gì cũng được, muốn tôi nói gì cũng được! Chuyện này là lỗi do tôi, tất cả người khác đều là oan uổng!"
"Đinh Tráng!"
"Đinh thúc!"
Mọi người đồng loạt quay qua nhìn nam tử chững chạc Đinh Tráng kia, có đau lòng cũng có lo lắng.
"Kể đi! Càng kỹ lưỡng càng tốt!" Hàn Băng