"A! Ở kia là tiểu nam tiên lần trước đã gặp! Người đâu, mau mau chặn người đó lại cho ta!"
Sau một tiếng gào thét, vô số bước chân nặng nề vang lên, lấy Hàn Băng làm trung tâm, nhanh chóng giam giữ ba người ở giữa.
"Hê hê hê! Tiểu nam tiên, lần này gia sẽ không tha cho ngươi đâu a! Hãy ngoan ngoãn theo gia về nhà nào!" Kiều Trấn Quy hai mắt sáng rực lên, dính chặt vào thân hình nhỏ nhắn của Hàn Băng.
"Ôi, là đại thiếu gia nhà họ Kiều! Thật tội cho công tử kia!"
"Vị công tử đó cũng thật xui xẻo, lại bị đại ác bá kinh tởm kia nhắm trúng! Lần trước cũng có một tiểu thiếu niên tuấn tú xinh đẹp lọt vào mắt xanh của tên ác bá đó, hắn ta liền sai người bắt thiếu niên đấy về!"
"A! Đúng đúng! Chuyện lần đó ta cũng có mặt! Tiểu thiếu niên kia quả thật rất xinh đẹp, bị gia đinh Kiều gia cưỡng ép lôi đi! Nhưng chưa được ba ngày đã bị vứt ra ngoài đường! Bộ dạng lúc đó thật...!chậc chậc!"
"Còn phải nói sao?! Bộ dạng tàn tạ vô cùng, mặt mũi bầm tím, quần áo thì rách rưới, từ một người xinh đẹp liền biến thành một khất cái tàn tật! Kiều gia đúng là độc ác, ỷ vào gia tộc có quốc công* mà lộng hành, không coi ai ra gì!"
*quốc công: công ơn lớn đối với quốc gia, đất nước.
"Kiều lão gia xả thân vì nước, hành hiệp trượng nghĩa, tổ phụ tổ mẫu của ta còn cực kỳ sùng bái ngài ấy! Không ngờ rằng tôn tử lại là kiểu người như vậy!"
"Đúng vậy! Có câu..
câu gì nhỉ?! À, đúng rồi, hổ phụ vô khuyển tử! Nhưng theo ta thấy, hổ gia sinh khuyển tôn a*!"
*hổ gia sinh khuyển tôn: ông bà là hổ, con cháu là chó.
Ý người nói ở đây ám chỉ đời người đi trước uy phong dũng mãnh bao nhiêu thì đời con cháu vô dụng bất tài bấy nhiêu.
Hàn Băng một bên nhìn vòng người bao vây bọn họ, một bên yên lặng thu vào tai những lời xì xào bàn tán của mọi người xung quanh, đối với đại phì tử trước mặt đã có cái nhìn đánh giá sơ bộ.
Danh môn thế gia, thiên chi kiêu tử! Ỷ vào thân phận mà hoành hành ngang ngược, cường hào thủ đoạt, cướp người giữa đường!
"Ca ca! Những người này có ý xấu muốn bắt ca, đệ sẽ bảo vệ ca thật tốt!" Nam Thiên Sang mím môi che chắn trước mặt Hàn Băng, ánh mắt kiên định sắc bén.
Đột nhiên nghe được lời nói bảo vệ từ một tiểu hài tử, trong lòng Hàn Băng chợt cảm thấy ấm áp, lãnh ý trong mắt cũng tiêu tan đi phần nào.
"Thật ngốc! Đệ chỉ cần bảo vệ bản thân đệ thôi đã là tốt nhất cho ta rồi!" Nàng gõ nhẹ chiết phiến trong tay lên đầu tiểu tử mạnh miệng.
.
Truyện Trinh Thám
A Ngũ đứng thẳng người, tay đặt trên chuôi kiếm chờ phát động, nghe được lời của Nam Thiên Sang khóe môi hơi kéo lên độ cong nhỏ.
"Trước tiên khoan vội bắt tiểu nam tiên, các ngươi xông lên đánh chết tên hộ vệ không biết tốt xấu kia trước!" Kiều Trấn Quy chỉ thẳng tay vào mặt A Ngũ, luôn miệng quát tháo chỉ huy.
Lần trước chính là cái tên hộ vệ khốn kiếp này khiến hắn mất mặt, lần này hắn muốn y phải quỳ xuống đất xin tha thứ, học tiếng cẩu kêu!
"Dạ, thiếu gia."
A Ngũ nhìn đám người đánh về phía mình liền chủ động tấn công, không rút kiếm ra bên ngoài mà dùng vỏ kiếm để đánh nhau.
Ở đây nhiều người như vậy không tiện cho việc động thủ giết người! Để sau khi trở về đi điều tra một chút, đích thân hắn sẽ tới nơi đó, dạy cho bọn chúng một bài học nhớ đời!
Hàn Băng nhìn thân pháp cùng võ công của A Ngũ, trong đầu dần hiện lên một vài điểm thiếu sót dưa thừa, lại bất tri bất giác mà chỉnh sửa cùng tái tạo lại, kết hợp với bộ kiếm pháp của riêng nàng.
Một mình A Ngũ đánh mười năm người, mặc dù thế lực đơn bạc nhưng không một chút yếu thế, mỗi một quyền tung ra đều khiến cho bọn đau điếng chết lặng.
"Ngươi...!ngươi.." Kiều Trấn Quy lùi lại sợ hãi trước ánh mắt chết tróc của A Ngũ, mặt mày tái mét không còn giọt máu.
Nhìn gia đinh, hộ vệ bản thân mang theo đang nằm rên rỉ khó nhọc dưới đất, sự sợ hãi trước đây chưa từng có