Gia đinh hộ vệ đi theo hắn cũng lục tục bò dậy, hai tên đi cuối rất thuần thục mà kéo theo cái xác từng là đồng bọn của mình rời đi, thi thể bị kéo lê dưới đất tạo thành một đường máu thật dài.
Nam Thiên Sang vẫn khiếp sợ từ sự việc vừa rồi, hai mắt mở to không thể tin, khuôn mặt xuống sắc có chút nhợt nhạt.
"Mạng người chính là mỏng manh như thế đấy! Nhưng có một số người, sinh mạng lại rất mạnh mẽ!" Hàn Băng vỗ đầu tiểu hài tử, giọng điệu lãnh đạm như nói hôm nay thời tiết thật đẹp.
"Hôm nay đến đây được rồi, về thôi."
Nam Thiên Sang ngơ ngẩn đi theo phía sau Hàn Băng, trong đầu vẫn là hình ảnh máu đỏ lênh láng của gia đinh kia, dưới bụng bắt đầu trào dâng lên sự khó chịu.
"Ọe!"
Hàn Băng đứng ở một bên chờ đợi tiểu tử nào đó tự ghê tởm chuyện vừa rồi, nhìn dòng người bắt đầu ngược xuôi trở lại, trong đầu chợt suy nghĩ miên man.
Nàng chẳng nhớ nổi kiếp trước nàng đã giết bao nhiêu người, thậm trí ai là người đầu tiên nàng giết, nàng cũng chả nhớ nổi!
Nhưng cảm giác giết người xong thật sự không tốt một chút nào! Chẳng phải ai ở trên đời này cũng đáng chết, nhưng vì nhiệm vụ giao ra, người không đáng phải chết chết trong tay nàng lại không hề ít!
A Ngũ ôm kiếm đứng cạnh tiểu tử Nam Thiên Sang, cũng không hỗ trợ vỗ lưng hay gì khác, chỉ đơn giản là đứng nhìn hắn khó chịu, trên người toát ra khí tức lạnh nhạt.
Đêm hôm đó, Nam Thiên Sang bởi vì liên tục gặp ác mộng mà sáng hôm sau mang hai quẳng thâm đến gặp Hàn Băng, nhìn trông uể oải không chút sức sống.
"Ca ca, hôm nay chúng ta sẽ học gì ạ?!"
"Hôm nay chúng ta học.." Hàn Băng gấp quyển sách trong tay lại, ánh mắt nhìn tiểu tử có chút suy nghĩ.
"Họa hổ họa bì nan họa cốt.
Tri nhân tri diện bất tri tâm*.
Câu nói này đệ nghe qua bao giờ chưa?"
*họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm: vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng.
Nam Thiên Sang thành thật lắc đầu, chậm rãi nghe Hàn Băng giảng giải hàm ý của từng câu từng chữ.
"Thứ khó đoán nhất trên thế gian chính là lòng người.
Có người lương thiện, có kẻ độc ác, có người thích làm việc tốt cũng có kẻ chuyên làm chuyện xấu." Hàn Băng rót trà vào chén, chậm rãi nói tiếp.
"Trên đời này, nhiều người làm việc tốt không hẳn đã là người tốt, kẻ làm điều xấu chưa hẳn là người xấu."
"Đệ nghĩ xem, một kẻ luôn luôn đi trộm của cải tiền tài của người khác, là người xấu đúng không?"
"Vâng." Nam Thiên Sang nghiêm túc gật đầu.
"Thế nhưng kẻ trộm đó lại chỉ chuyên trộm nhà giàu, tài sản sau khi trộm về cũng không độc chiếm làm của riêng mà lại phân phát cho những người nghèo khó, chuyên giúp đỡ những ăn mày dị tật đầu đường xó chợ, đệ còn thấy hắn xấu không?" Hàn Băng cười nhẹ nhấp một ngụm trà.
"Chuyện này...!nếu như ca ca nói, vậy thì hắn cũng không phải là người xấu mà là người tốt mới đúng." Nam Thiên Sang nhăn mày cau mặt, có chút rối rắm.
"Có một tên trộm cũng hay đi trộm đồ, một ngày kia bị bắt, hắn liền cầu xin tha thứ và kể lể rằng gia cảnh hắn nghèo khó, trên có mẹ già, dưới có con thơ cần chăm sóc, hắn bất đắc dĩ mới làm chuyện đó, đệ thấy hắn xấu không?" Hàn Băng lại chậm rãi đưa ra một câu chuyện khác.
"Người này có lý do riêng, bởi vì kế sinh nhai nên có thể tha thứ được, cũng không hẳn là người xấu." Tiểu tử lắc đầu nói ra ý kiến của bản thân mình.
Hàn Băng gật gật đầu, cũng không công nhận hay phản bác lời nhận xét của Nam Thiên Sang, tiếp tục nói.
"Tên trộm đó sau khi được người ta thương xót mà thả ra liền chạy đi, cũng chính buổi tối hôm ấy, lại lẻn vào ngôi làng đó, dùng một mồi lửa thiêu rụi tất cả."
"Thật xấu xa! Sao hắn có thể làm như vậy chứ? Người dân đã tha cho hắn rồi mà!" Nam Thiên Sang bất bình hỏi lại.
"Đệ cảm thấy, lỗi sai là của tên trộm có