"Chỉ là lời đồn thổi bên ngoài thôi, cũng chưa có ai chứng minh được điều đó là đúng, công chúa cũng đừng để tâm trong lòng làm gì." Hàn Ân Ý chớp mắt nhìn Hưng Diệu Nhi bối rối cuống quýt vò vò khăn tay.
Thật ra Hưng Diệu Yến chưa từng gặp mặt Hoàng Tiêu Dương bao giờ, nàng biết y qua những lời kể của nha hoàn bên cạnh mình, bọn họ vẫn luôn nhắc đến y với một khuôn mặt si mộ (si mê+ hâm mộ) cùng kính trọng, thi nhau kể về những chiến công lừng lẫy một kích thành danh của y, lại mong muốn một nửa kia của bọn họ có thể dũng mãnh hiên ngang bằng một phần Chiến thần của Dực Hoàng quốc là đã mãn nguyện rồi.
Ðang đúng độ tuổi xuân thì mộng mơ, Hưng Diệu Yến liền đem lòng mình khắc ghi tên của nam nhân danh chấn thiên hạ Hoàng Tiêu Dương, ngày đêm mong ước có thể một lần được gặp mặt đối phương để bày tỏ khát vọng nhỏ nhoi ấy.
Ngay khi nghe tin y rất có thể là một kẻ đoạn tụ, trái tim nàng ta giống như vỡ nát thành trăm nghìn mảnh vụn, tự thôi miên bản thân điều vừa nghe là giả dối, cuối cùng mới chậm chạp lấy lại bình tĩnh cùng khí chất của một công chúa nên có.
"Vậy còn những người khác thì sao? Ngươi kể một chút về những người còn lại cho ta nghe đi."
"Những hoàng tử còn lại mỗi người một vẻ khác nhau.
Hoàng Tử Vân Tinh quốc trầm lặng ít nói, cả người toát lên vẻ lãnh khốc cấm người khác đến gần, chính là kiểu người thanh tâm quả dục không chút [email protected] muốn bụi trần.
Hoàng tử Minh Thần quốc thì hoàn toàn ngược lại, cả người phong lưu nhàn nhã, trên miệng lúc nào cũng nở nụ cười, là kiểu nam nhân quanh năm lưu luyến bụi hoa nhuốm đậm hồng trần.
Còn về các hoàng tử của Thiên Linh quốc thì...!tràn đầy nhiệt huyết, vô cùng cởi mở thoải mái, mang đến cảm giác thư giãn không áp lực cho mọi người xung quanh."
Hàn Ân Ý đơn giản khái quát kể về những người đặc biệt dễ chú ý của chuyến đi này, không trọng không khinh ai mà chậm rãi đem từng người nói một lượt.
Hưng Diệu Yến yên lặng lắng nghe, ánh mắt nhìn mặt hồ nổi gợn sóng lăn tăn khó thấy.
Cung nữ hầu cận của công chúa nhìn Hàn Ân Ý với sự ngưỡng mộ không thôi.
"Hàn tiểu thư thật may mắn khi có thể gặp gỡ được những đại nhân vật danh tiếng như các ngài ấy! Nếu là nô tỳ, nô tỳ chắc chắn chẳng thể bình tĩnh khi kể về họ như vậy đâu!"
"Ha ha, nào có như ngươi nói chứ." Hàn Ân Ý mỉm cười đúng mực, trong lòng dâng lên sự tự hào.
Nam nhân nàng ta nhìn trúng so với những hoàng tử kia chính là một viên ngọc minh châu rực rỡ cùng một đám sỏi đá xấu xí tầm thường.
"Các vị hoàng tộc mỗi người một vẻ, ai ai cũng đều có ưu điểm cùng khí chất khác biệt nhau, người nào người nấy đều là nhân trung long phượng, nhân tài một phương."
"Vậy ngươi có vừa ý ai trong số bọn họ không?" Hưng Diệu Yến đột ngột quay sang hỏi.
"Chuyện này.." Hàn Ân Ý thoáng giật mình lại nhanh chóng giả vờ ngại ngùng bẽn lẽn.
"Ý Nhi vẫn còn nhỏ, chưa muốn thành thân rời xa phụ mẫu nên không dám tương tư người nào.
Còn thân phận của Ý Nhi nữa, thấp kém không đủ tài đức sao dám trèo cao lên các vị hoàng tử được chứ!"
"Đừng ngại mà, mau nói xem ngươi ái mộ ai a?! Ta sẽ không nói cho ai biết đâu, chỉ có ta và ngươi biết chuyện này thôi! Mau nói đi, mau a!" Hưng Diệu Yến tưởng rằng nàng ta xấu hổ vì thật sự nhìn trúng ai đó liền hớn hở tiến lại gần nhỏ giọng tò mò.
"Ý Nhi thật sự không dám tư tưởng hoàng tử nào, công chúa đừng dò hỏi thần nữ nữa." Người đó so với hoàng tử hay vua của một quốc gia, còn cao hơn không ít đâu!
Sau vài ba lần truy hỏi không được, Hưng Diệu Yến liền hừ một tiếng quay mặt sang chỗ khác, bộ dáng giận dỗi.
Hàn Ân Ý trong lòng cảm thấy đối phương vừa lắm chuyện vừa phiền phức, chỉ muốn từ nay về sau vị công chúa này bớt gây chuyện hoặc bám lấy ả chơi cùng, đi theo sau nữ nhân ngu ngốc này khiến ả cảm thấy vị trí của bản thân bị thấp đi, ngay cả trí thông minh cũng bị đối phương kéo xuống mất một ít.
"Hoàng thượng giá đáo! Hoàng hậu giá đáo! Hiền quý phi, Tề quý phi tới!"
Một tiếng hô lớn vang lên, thái giám cao giọng thông báo đến mọi người trên thuyền, ngay sau đó chính là những âm thanh hô vạn tuế vang vọng cả một không gian, ngay