“Nữ nhi của Khôi ngự sử* quả nhiên xinh đẹp, so với lời đồn thổi còn đẹp hơn rất nhiều lần!” Hoàng hậu dịu dàng mỉm cười, ánh mắt đánh giá nữ tử bạch y đang đứng trên thảm đỏ.
*ngự sử: chuyên can gián, kiểm soát các quan, thuộc hàng Tam phẩm.
“Đa tạ hoàng hậu đã khen, tiểu nữ thật ngại ngùng.” Khôi Tinh Ôn hạ mắt phúc thân một cái, lễ nghi hoàn chỉnh đến không thể bắt bẻ.
“Quả thật là một mỹ nhân a! Sao trước đây ta không thấy nàng ấy bao giờ nhỉ?”
“Khôi ngự sử không phải có một đại nữ nhi vô cùng ốm yếu sao? Mỗi năm đều đưa đến viên trang lớn ở tít ngoại thành điều dưỡng đấy.”
“Hình như ta cũng nghe thấy tin tức này, nhưng không ngờ đại nữ nhi lại xinh đẹp như vậy a! Nàng ấy đã có hôn ước chưa?”
“Có rồi! Chính là nhi tử của Trần tướng quân đấy, là nhi tử thứ hai Trần Quảng Thần, năm nay sắp làm lễ thành niên rồi!”
“Ra là vậy!”
“Nghe nói đợi Trần nhị công tử làm lễ thành niên xong sẽ kết hôn ngay, cũng chẳng biết là thật hay giả nữa.”
Bỏ ngoài tai những lời bàn tán xôn xao xung quanh, Khôi Tinh Ôn bước đến vị trí bàn đặt cổ cầm mà cung nữ vừa mang lên, ngồi xuống bồ đàn khoanh chân lại, mười ngón tay thon dài vuốt nhẹ qua dây đàn một lượt kiểm tra âm thanh, sau khi hoàn thành một loạt những động tác ấy mới bắt đầu diễn tấu.
Từ những ngón tay thon dài đẹp mắt, âm thanh tinh tinh tang tang lần lượt vang lên, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn, từng âm luyến âm trầm hòa vào nhau tạo thành một bản nhạc đầy cảm xúc.
"Trái tim này trống rỗng, bầu trời thật rộng lớn, còn mây trời mới bao la làm sao.
Tôi hận nỗi cô đơn nhưng lại chẳng dám rời đi.
Nâng niu tên của người ấy, cùng với cả những niềm vui và nỗi buồn của người ấy.
Cứ thế tiến về phía trước cũng đã lâu rồi*."
*Cô gái ấy nói với tôi của Uu.
Giọng hát trong treo nhẹ nhàng cất lên, lời bài hát tựa như một lời tỏ tình thầm lắng, mang theo nỗi buồn man mác không thể nói ra, những chất chứa tâm trạng không một người thấu hiểu, ánh mắt Khôi Tinh Ôn nhìn vào dây đàn.
"Trong trái tim của mỗi người chỉ có một người duy nhất được coi là bảo bối.
Rất lâu sau đó, người ấy biến thành những giọt nước mắt.
Từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống bàn tay trái, đọng lại thành nỗi cô đơn.
Người ấy dần dần quên đi tôi, nhưng người ấy lại không hề biết rằng
Tôi đây mình đầy vết thương
Dù cho là một ngày cũng không thể yêu thêm lần nữa*."
*Cô gái ấy nói với tôi của Uu.
Bài hát này rất hay luôn á, mọi người có thời gian có thể nghe thử nha, hồi lúc mới ctay ny, khi nhớ cậu ấy mình cũng hay nghe bài này, cả bài Vịnh Alaska nữa!
Tiếng đàn chậm dần rồi ngưng hẳn, Khôi Tinh Ôn nhắm mắt khẽ thở dài một tiếng thật nhỏ xong mới đứng dậy, phúc thân một cái.
“Tiểu nữ bêu xấu rồi, mong hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương thứ tội.”
Mọi người vẫn còn chìm đắm vào trong tiếng đàn cùng lời bài hát, một vài nữ tử không nhịn được cảm xúc khe khẽ lấy khăn tay ra lau nước mắt, nhìn về phía nữ tử tràn đầy thương cảm cùng tiếc nuối.
Chắc là Khôi tiểu thư yêu ý trung nhân nhiều lắm nhưng lại bị ép gả cho Trần nhị công tử nên mới viết ra một khúc cầm buồn bã đến như vậy!
“Khúc cầm này là do Khôi tiểu thư viết sao?” Hoàng đế Hưng Thành Vạn mỉm cười nhìn nữ tử yên tĩnh kia.
“Thưa hoàng thượng, không phải do thần nữ viết.
Là một đào nương của gánh kịch nhỏ mà thần nữ hay nghe viết ra, thần nữ cảm thấy hay liền nhờ nàng ấy dạy lại cho mình.” Khôi Tinh Ôn lắc đầu.
“Hay lắm, trẫm rất thích khúc cầm này! Ban thưởng một trăm lượng bạc, hai cuộn Kim Vân lụa cùng cổ cầm ngươi vừa đàn.” Hưng Thành Vạn nâng tay lên ban thưởng.
“Tạ hoàng thượng.” Khôi Tinh Ôn quỳ xuống cúi người.
Sau khi nhận được câu nói miễn lễ của hoàng đế, Khôi Tinh Ôn nhận lấy cổ cầm rồi đi về chỗ ngồi của bản thân mình, liếc nhìn Trần Ngọc Thi đang mỉm cười với nàng một cái, trong lòng không biết nên trách móc đối phương ra sao.
Hai nhà Trần_Khôi có giao tình rất tốt, phụ thân của họ cũng là bằng hữu chí cốt từ lúc lọt lòng đến khi lớn lên, sau khi lấy thê tử liền lập ra hẹn ước với