“Ta dẫn nàng đến để xem kịch diễn.” Tư Đồ Vũ Thiên tựa cằm lên vai Hàn Băng, một tay ôm chặt eo nàng, tay còn lại quấn lấy một lọn tóc của người thương đùa nghịch.
“Nàng chắc chắn sẽ hài lòng.”
Hàn Băng hơi cứng người lại một chút sau lại thả lỏng ra, nghiêng đầu nhìn hắn nghi hoặc.
“Xem kịch?”
“Ừm, một vở kịch rất hay.”
Biết rằng sẽ không thể moi thêm chút thông tin nào từ miệng hắn, Hàn Băng liền yên tĩnh tiếp tục quan sát chiếc thuyền hoa đang thững thờ trôi giữa hồ.
Tư Đồ Vũ Thiên híp lại, tầm mắt khắc họa từng đường nét trên nửa khuôn mặt tinh xảo của nàng rồi chậm rãi di chuyển xuống cần cổ bên dưới.
Bởi vì Hàn Băng mặc hắc y nên làn da càng trở lên trắng nõn mịn màng, giống như bảo thạch thượng đẳng, chỉ cần chạm qua một lần liền không nỡ buông tay.
Tay phải hắn buông bỏ lọn tóc mềm mượt của Hàn Băng xuống, khe khẽ chạm vào cổ nàng vuốt v e.
Cảm xúc tuyệt đến hắn không muốn dừng lại, thậm chí còn có xu hướng muốn nhiều hơn nữa.
“Ngồi yên một chút, ta không ngại đá huynh xuống khỏi đây đâu.” Hàn Băng bắt lấy bàn tay không an phận của mỗ lưu manh lại, liếc xéo đe dọa hắn.
“Còn nữa, nếu huynh dám hôn ta, một tháng tiếp theo chia phòng ngủ.”
“Nương tử thật nhẫn tâm với vi phu mà!” Tư Đồ Vũ Thiên tà mị cười một cái, mặc dù lưu luyến cảm xúc tốt đẹp ở tay nhưng vẫn ngoan ngoãn thu lại móng vuốt, cùng Hàn Băng mười ngón đan xen.
“Nếu nàng không cho ta hôn, vậy phải cho vi phu nắm tay nàng.”
Ngỡ như Hàn Băng được lợi, nhưng chiêu lấy lùi làm tiến này của Tư Đồ Vũ Thiên khiến nàng thật không thể từ chối, cuối cùng đành chiều theo ý hắn, bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi siết chặt lại.
Lúc này, ở trên thuyền hoa sang trọng, Hàn Ân Ý đang bắt đầu diễn tấu, ngồi trước Bạch Ngọc cầm gảy từng dây đàn, tiếng đàn trong trẻo bay cao theo từng động tác tay, những âm tinh tang réo rắt vui tai, lại chẳng biết từ bao giờ, dưới mặt hồ yên tĩnh dâng lên từng gợn sóng lăn tăn kỳ lạ, sau đó một loạt những loài châu chấu ma vừa to vừa đen bay loạn đến.
“Á! Cái quái gì thế này?”
“Thật ghê tởm! A, kinh quá đi!”
“Là châu chấu ma! Nhưng ở đâu ra nhiều như thế chứ?”
Nhóm nữ quyến hoảng hốt khua khoắng tay loạn xạ la hét ầm ĩ, chỉ thoáng cái cả thuyền hoa đã loạn như cào cào, hoàng đế Hưng Thành Vạn được mấy thái giám tỳ nữ bao lấy bảo vệ, hoàng hậu cùng các quý phi cũng theo đó mà trốn sau lưng lão.
“Chuyện gì thế này? Sao lại có nhiều châu chấu ma như vậy?” Hưng Thành Vạn nhìn một con châu chấu đen xì to bằng cả một bàn tay hài tử từ đâu nhảy lên trên bàn trà liền hoảng hốt phất tay hất nó đi.
Hưng Công nhìn thấy có biến liền lấy quạt làm vũ khí, lia một đường liền giết một con, vốn muốn chạy đến bên cạnh Hàn Ân Ý làm anh hùng cứu mỹ nhân lại không ngờ bị Ưu Thu Phỉ ôm tay chặt cứng không thể di chuyển.
“Tướng công, thiếp sợ lắm, chàng đừng bỏ rơi thiếp ở đây!” Ưu Thu Phỉ nắm chặt cánh tay của Hưng Công, cả người ép sát lại cạnh hắn, hoảng hốt run rẩy nhìn đám châu chấu ma đang nhảy loạn.
“Không sao đâu, không có chuyện gì đáng sợ cả.” Hưng Công nhìn Hàn Ân Ý giữa thảm đỏ đã được Hàn Trịnh bảo vệ liền giả vờ an ủi chính thê của hắn, nghiêng người tránh đi một con châu chấu bay đến.
Trần Ngọc Thi ôm chặt Khôi Tinh Ôn vào trong lòng, bởi vì lên thuyền không được mang theo vũ khí nên hiện tại trên người nàng không có vật gì có thể tấn công, chỉ có thể dùng tay đánh thẳng vào những con vật đáng sợ đang lao đến, ngay khi tay nàng bị ướt đẫm bởi máu tanh và nội tạng của châu chấu ma, Khôi Tinh Ôn liền đưa đến một cây trâm cài dài.
“Lấy cây trâm của ta làm vũ khí đi, nghe nói loài châu chấu ma này trong máu có độc tố, đừng nên tiếp xúc nhiều quá!”
“Được!” Trần Ngọc Thi cũng không quản quá nhiều liền nhận lấy trâm cài, thuận tay chém ngang một cái chặt đôi cơ thể loại côn trùng đang bay tới, cẩn thận che chở không để mỹ nhân yếu đuối dính phải chất bẩn từ xác chúng b ắn ra.
Hàng nghìn châu chấu từ dưới mặt nước nhảy lên thuyền hoa, chiếc càng sau sắc nhọn